Hai tên cảnh sát vừa rồi đòi dẫn Lê Hiểu Mạn về đồn chính là cấp dưới của cảnh sát Hồng.
Cảnh sát Hồng thấy Lê Hiểu Mạn tự đến đồn cảnh sát, đầu tiên là lấy lời khai, sau đó mới đáp ứng yêu cầu của Lê Hiểu Mạn, mang 12 tên côn đồ cưỡng gian Sophie vào phòng thẩm vấn.
Trên đường tới đồn cảnh sát, Lê Hiểu Mạn đã nói trước với Long Tư Hạo, lần này cô muốn chứng minh cô trong sạch, Long Tư Hạo không cần giúp cô.
Lúc này, cô và Long Tư Hạo đang xem lời khai của 12 tên côn đồ kia và Sophie.
Lời khai của Sophie là cảnh sát đến bệnh viện lấy.
Hơn nữa, trong lời khai, cô ta nói cô ta bị côn đồ cưỡng gian là Lê Hiểu Mạn bày kế.
Lời khai của 12 tên côn đồ kia cũng nhất trí, đều nói là Lê Hiểu Mạn xúi giục bọn họ đi cưỡng gian Sophie.
Xem lời khai xong, ánh mắt cô bình thản liếc 12 tên kia, quay qua cảnh sát Hồng phụ trách vụ án: “Làm phiền cảnh sát Hồng thẩm vấn bọn họ một lần nữa, đến tột cùng là ai xúi giục bọn họ phạm án.”
Cô vừa dứt lời, thủ lĩnh côn đồ Lưu Bưu liền trợn mắt nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn tiểu thư, không phải là cô xúi giục chúng tôi sao? Cô còn nói sau khi chuyện thành công, sẽ cho chúng tôi 500 ngàn, cô hại hơn 10 anh em của lão tử, cô còn không chịu nhận tội sao? Chúng tôi đã làm xong, tiền của cô cho chúng tôi đâu?”
Lạc Thụy vừa nghe Lưu Bưu nói, “vèo” một tiếng, đứng lên, ánh mắt lộ ra tức giận nhìn Lưu Bưu: “Anh là ai, anh lại dám vu cáo Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi, nói mau, là ai kêu các anh vu cáo Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi, có phải là Sophie bị các anh cưỡng gian đó không?”
Lưu Bưu mặt đầy khó chịu nhìn Lạc Thụy: “Cậu là ai, cậu hỏi lão tử, tại sao lão tử phải nói cho cậu.”
Sau đó hắn nhìn cảnh sát Hồng, dáng vẻ không nhịn được: “Cảnh sát Hồng, chúng tôi nên nói đều nói rồi, nên nhận tội cũng nhận rồi, các người còn mang chúng tôi đến phòng thẩm vấn làm gì nữa? Lão tử nói 100 lần đều vậy, chúng tôi là tòng phạm, Lê Hiểu Mạn đó mới là thủ phạm chính, là cô ta xúi giục chúng tôi đi phạm án.”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn Lưu Bưu, lại đưa mắt nhìn những người khác.
Mấy người kia đều không lên tiếng, một mình hắn dáng vẻ muốn lật trời.
Cô đứng lên, đi tới trước hai bước, hai mắt nhìn thẳng vào hắn: “Anh nói là tôi xúi giục anh, xin hỏi tôi xúi giục anh lúc nào?”
Lưu Bưu nhìn cô, mặt coi thường nói: “Cô cũng không phải là cảnh sát, tôi dựa vào cái gì phải nói với cô.”
Lê Hiểu Mạn nhìn hắn, hơi câu môi: “Anh vu cáo tôi, tôi có quyền đối chất ngay mặt với anh, anh không nói thì chứng minh anh đang nói dối.”
Lưu Bưu hung hãn trợn mắt nhìn cô: “Lúc lấy khẩu cung lão tử đều nói rất rõ ràng rồi, cô không có quyền lợi bắt lão tử nói với cô.”
Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, tôi có lời muốn nói với anh.”
Lạc Thụy nghe vậy, đi tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn: “Tổng giám đốc phu nhân muốn nói gì?”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta, dùng thanh âm anh ta có thể nghe thấy nói vài câu.
Sau khi nghe xong, Lạc Thụy đi tới cạnh cảnh sát Hồng, trực tiếp cúi người, kề sát tai cảnh sát Hồng “lặng lẽ nói”.
Lúc bọn họ “cắn lỗ tai”, hơn 10 tên côn đồ kia và Lưu Bưu đều mặt đầy không hiểu nhìn Lạc Thụy và cảnh sát Hồng.
Lạc Thụy nói với cảnh sát Hồng xong, liền phóng đại thanh âm: “Cảnh sát Hồng, cứ làm vậy.”
Cảnh sát Hồng nhìn anh ta gật đầu, liền kêu mấy cảnh sát mang đám côn đồ trừ Lưu Bưu ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi bọn họ bị mang ra ngoài, Lê Hiểu Mạn đi tới ngồi xuống bên cạnh Long Tư Hạo.
Vì Lê Hiểu Mạn đã nói trước, cô muốn tự mình xử lý chuyện này, cho nên anh không nhúng tay.
Anh nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Vợ, em chắc chắn không cần chồng giúp em?”
Mắt Lê Hiểu Mạn chứa ý cười nhìn anh, giọng nhu mì: “Anh đã giúp em rất lớn, còn lại tự em giải quyết.”
Anh tới đồn cảnh sát cùng cô đã giúp cô rất lớn, nếu anh không có ở đây, sao cô có thể dễ dàng gặp 12 tên côn đồ cưỡng gian Sophie, cảnh sát Hồng đó không thể nào nghe lời cô.
Lưu Bưu thấy những người khác đều bị dẫn đi, chỉ còn hắn ở lại phòng thẩm vấn, trên mặt càng không vui, bộ dáng bộp chộp.
Hắn trợn mắt nhìn cảnh sát Hồng, trên mặt nổi lên tức giận: “Cảnh sát Hồng, ông có ý gì, ông để một mình lão tử ở chỗ này là ý gì?”
Từ ngày Lưu Bưu dẫn hơn 10 tên côn đồ chạy tới đồn cảnh sát tự thú, luôn là dáng vẻ hung hăng, cảnh sát Hồng cũng rất không vừa mắt hắn.
Nhìn hắn đang vênh váo hung hăng, ông kêu hai cảnh sát kéo hắn qua ngồi trước bàn tra hỏi.
Lưu Bưu vùng vẫy, tức giận hét: “Bắt lão tử ngồi ở đây làm gì!”
Cảnh sát Hồng ngồi xuống đối diện hắn: “Lưu Bưu, anh nói là Lê tiểu thư xúi giục anh phạm án, cô ấy xúi giục anh lúc nào, các người làm sao gặp mặt?”
“Cảnh sát Hồng, lão tử đã khai hết rồi.”
Cảnh sắt Hồng mặt lạnh ngắt lời hắn: “Chúng tôi hoài nghi khẩu cung của anh là giả, Lưu Bưu, nếu anh còn không nói thật, đừng trách cảnh sát chúng tôi sử dụng bạo lực với anh.”
Lưu Bưu cắn răng, mặt đầy hận ý nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn cảnh sát Hồng, không kiên nhẫn nói: “Bảy giờ tối hôm trước, tôi và Lê Hiểu Mạn đó gặp nhau trong rừng cây ngoại thành, cảnh sát Hồng, ông già si ngốc có phải không? Những cái này tôi đều nói hết rồi, ông có cần phải hỏi lại một lần không? Ông không cảm thấy phiền sao? Tôi phiền chết được.”
Nghe Lưu Bưu nói, Lê Hiểu Mạn nhìn hắn hỏi: “Tôi dùng cách gì để hẹn anh đến rừng cây ngoại thành?”
Cô vừa đọc kỹ lời khai của Lưu Bưu, hắn không nhắc tới điểm này, mà cảnh sát cũng không hỏi.
Lưu Bưu không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn sẽ hỏi vấn đề này, vốn mặt đầy phiền não, trợn mắt nhìn cô, không vui nói: “Vấn đề này cũng hỏi, đầu năm nay ai liên lạc đều không dùng điện thoại, lão tử cũng không thể truyền âm ngàn dặm.”
Thấy hắn nói ra điểm mấu chốt, trong mắt Lê Hiểu Mạn thoáng qua tia giảo hoạt, hỏi tiếp tục: “Ý anh là trước khi tôi gặp anh, gọi điện thoại cho anh đúng không?”
Lưu Bưu nghe cô nói vậy, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng hắn không phản ứng kịp, hung thần ác sát trợn mắt nhìn cô: “Nói nhảm, cô không gọi cho tôi, làm sao lão tử biết cô ở đâu, làm sao biết đi đâu để gặp mặt cô.”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn đầy thâm ý nhìn hắn: “Nói vậy là bảy giờ tối hôm trước, tôi gọi điện thoại cho anh, hẹn anh đến căn nhà hoang ở rừng cây ngoại thành?”
Lưu Bưu bị cô hỏi càng bối rối, dáng vẻ ngây ngốc nhìn cô hồi lâu, hắn mới lên tiếng: “Câu hỏi này của cô không phải là nói nhảm sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lưu Bưu, sau đó đứng lên.
“Tư Hạo, chúng ta về thôi.”
Lạc Thụy không rõ nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tổng giám đốc phu nhân, chỉ hỏi vậy rồi về? Lưu Bưu kia còn chưa nói chân tướng, Tổng giám đốc phu nhân không chứng minh mình trong sạch nữa sao?”