Nghe xong Lạc Thụy nói nhảm, Long Tư Hạo hờ hững mím môi: “Nói xong chưa?”
“Còn một câu nữa, tiểu thư Sophie nói nhớ anh, hỏi xem lúc nào anh về thăm cô ấy? Còn nữa tổng giám đốc, tôi lắm miệng hỏi thêm câu, tiểu thư Sophie cùng lê tiểu thư, ngài càng thích ai? Tôi càng xem lê tiểu thư, càng cảm thấy cô giống như tác...”
Không đợi Lạc Thụy nói xong, Long Tư Hạo liền lạnh lùng lên tiếng: “Anh nói thêm câu nữa, liền tự cắt đầu lưỡi mình đi.”
“Tổng giám đốc, tôi sai rồi.”
Ánh mắt Long Tư Hạo hơi trầm xuống, môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Có nhận được tin tức không?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng bừng tỉnh của Lạc Thụy: “Thì ra những thứ đồi trụy vừa rồi là tổng giám đốc anh gửi cho tôi? Tổng giám đốc, anh chụp được những tấm ảnh đó ở đâu? Sao tôi càng nhìn lại càng thấy giống em cùng cha khác mẹ Hoắc Vân Hy của anh vậy?”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm trầm sắc bén, môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Tự hắn gửi đến, hoặc là không phải hắn gửi, chỉ là, nếu hắn đã muốn tự tìm đường chết, tôi sẽ thành toàn cho bọn họ, hẳn là cậu biết làm thế nào rồi chứ?”
“Tổng giám đốc, anh yên tâm, ngày mai Hoắc tổng nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng nhất thành phố K, chuyện hắn ngoại tình với chính em dâu mình sẽ xuất hiện đầy trên các mặt báo ngày mai, tổng giám đốc, anh nói xem em cùng cha khác mẹ của anh có phải bị bệnh hay không? Nhất định hắn là một tên điên, sao có thể lên giường với chính em dâu mình chứ, chỉ là tư thế trên giường của em trai anh quả thật rất uy vũ, tổng giám đốc, anh cảm thấy thế nào? Này! Tổng giám đốc, sao anh lại tắt máy rồi? Tôi còn chưa nói hết đó?...”
Long Tư Hạo cúp điện thoại, mắt lạnh liếc nhìn ảnh giường chiếu Hoắc Vân Hy gửi đến, cau mày suy tư, hay là xóa đi, anh không hy vọng Lê Hiểu Mạn nhìn thấy những thứ đáng ghét này, mặc dù ngày mai có thể cô sẽ nhìn thấy ở những nơi khác, nhưng vẫn tốt hơn so với điện thoại di động của mình.
Hôm sau…
Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ trong suốt chiếu vào, cả căn phòng phủ một màu vàng.
Chiếc giường lớn mạ vàng bị ánh mặt trời rọi lên, hiện ra kim quang nhàn nhạt.
Bởi vì tối hôm qua ngủ trễ, lúc này Lê Hiểu Mạn mới tỉnh, ánh mặt trời rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, làm cô càng thêm sáng rỡ động lòng người.
Cô mở đôi mắt sáng long lanh, lấy bàn tay che ánh mặt trời, xuống giường đi đến trước cửa sổ sát đất, kéo rèm cửa sổ ra, sau đó quay lưng đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Nghĩ đến điều gì đó, cô tắm được một nửa, liền ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng vang truyền đến từ phòng bếp, cô đi thẳng vào phòng bếp, liền nhìn thấy một màn làm cô ngơ ngẩn.
Long Tư Hạo mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, eo đeo tạp dề, đang trong phòng bếp làm điểm tâm, ra dáng một người chồng ân cần.
Lê Hiểu Mạn kinh ngạc liếc nhìn Long Tư Hạo, cô nghe người ta nói, dáng vẻ làm điểm tâm trong phòng bếp của một người đàn ông rất mê người, điều này quả nhiên không sai, Long Tư Hạo vốn dĩ đã tuấn mỹ bất phàm giờ phút này càng thêm mê người.
Không hút thuốc lá, không đánh bạc, biết đánh nhau, biết nấu cơm, quan tâm, có tiền, lớn lên đẹp trai, không mê gái, một người đàn ông như thế có thể xem là một người đàn ông mười tốt!
Long Tư Hạo xoay người thấy Lê Hiểu Mạn ngây ngô đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt thâm thúy khẽ hiện lên ý cười châm biếm, nhu hòa liếc nhìn cô: “Heo nhỏ lười, dậy rồi à? Bữa sáng sắp xong rồi, còn không mau đi thay quần áo?”
“A!” Lê Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, đáp lại một tiếng, xoay người đi được mấy bước, cau mày cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, sao cô lại đáp lại anh một cách kỳ lạ như thế?
Quả nhiên, Long Tư Hạo chính là một yêu nghiệt mê hoặc lòng người.
“Hiểu Hiểu...”
Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn xoay người, thấy anh ra khỏi phòng bếp, mị hoặc ngưng mắt nhìn cô, cô bị nhìn đến nỗi tim đập rộn lên, vì che giấu sự bối rối, mở to hai mắt nhìn lại anh: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Con ngươi trầm tĩnh của Long Tư Hạo khóa chặc cô, ánh mắt thâm trầm: “Chuyện tối hôm qua tôi nói, em nghĩ xong chưa?”
“Tối hôm qua?” Lê Hiểu Mạn nhướng mày nhìn anh, nhất thời không nhớ ra được, nghi ngờ hỏi: “Anh muốn nói đến chuyện gì tối hôm qua?”
Mắt Long Tư Hạo thoáng trầm xuống, nheo lại một cách nguy hiểm: “Xem ra nếu không cho em một nụ hôn chào buổi sáng thì đại não em sẽ không hoạt động, em sẽ không nghĩ ra.”
Dứt lời, anh cất bước đi đến, trước lúc Lê Hiểu Mạn chạy thoát, cánh tay thon dài đã giữ lấy eo nhỏ nhắn của cô, ôm cô xoay tròn một cách ưu nhã, bàn tay giữ lấy sau đầu cô, bàn tay còn lại giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, giết chết sự giãy giụa của cô từ trong nôi.
Hơi thở mát lạnh thuộc về Long Tư Hạo lượn lờ trước mũi cô, từng chút từng chút đánh chiếm lý trí cô.
Cô dần dần không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt, nhàn nhạt đáp lại nụ hôn của Long Tư Hạo.
Sự đáp lại của cô không thể nghi ngờ chính là khích lệ cực lớn đối với Long Tư Hạo, anh buông tay cô ra, hôn càng sâu càng kịch liệt.
“Hiểu Hiểu...”
Hô hấp anh dồn dập, giọng nói khàn khàn khẽ gọi, bế ngang cô lên, vừa hôn, vừa cất bước vội vàng tiến vào phòng ngủ.
Con ngươi trong veo của em hiện ra một tầng sương mù, hàng mi dài khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ gay không thôi, kiều mỵ mê người.
Ánh mắt mê ly liếc nhìn Long Tư Hạo, giọng nói mê người khẽ gọi: “Long... Long Tư Hạo...”
Cô cắn chặc môi dưới, không biết nên làm gì, đành bất lực nhìn Long Tư Hạo.