Lạc Thụy thấy anh cầm lấy túi văn kiện kia, thần sắc lập tức trở nên ngưng trong, tính dò xét hỏi: “Tổng giám đốc, anh thật muốn xem cái này sao? Tôi cảm thấy anh nên chuẩn bị tâm lí trước”
Đôi mắt Long Tư Hạo nhàn nhạt co lại, đôi mắt thâm trầm sắc bén nhìn anh, môi mỏng nhẹ mân: “Thế nào?”
Lạc Thụy nhíu nhíu mày, con mắt nheo lại: “Tổng giám đốc, cái này là mới vừa rồi có người ký giả đưa tới, tôi nói trước cho anh đi! Đồ bên trong này cùng Lê tiểu thư có liên quan, đầu tiên, Lê tiểu thư vô cùng an toàn, thứ trọng yếu, cái này cái này... Bên trong toàn bộ là hình, còn gì nữa không, cái này cái này... Cái này... cái này trong hình không chỉ có một mình Lê tiểu thư, còn có một người đàn ông”
Nói đến đây, anh nhướng mày gật đầu nhìn Long Tư Hạo, tròng mắt nheo lại nói: “Ừ! Là người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông rất tuấn tú, người đàn ông này tổng giám đốc cũng đã gặp, chính là...A...”
Lời anh nói còn chưa dứt, đôi môi liền bị một bàn tay trắng như tuyết che miệng lại.
Mà bàn tay trắng như tuyết dĩ nhiên là Dinah, cô thấy anh nói dài dòng, thật sự nghe không vô, liền không nhịn được đưa tay bịt kín miệng anh.
Đôi mắt màu nâu của cô nheo lại, ánh mắt sắc bén trợn mắt nhìn anh: “Nói chuyện dài dòng, anh có phải là đàn ông hay không?”
Dứt lời, nàng buông tay ra, đầu gối đi lên đỉnh đầu, Lạc Thụy lập tức đau cau mày cong lên eo.
Long Tư Hạo không để ý đến hai người đang đùa giỡn, mở văn kiện trong túi trên tay, lấy hình bên trong ra.
Những hình này ghi chép Lê Hiểu Mạn từ thành phố K rời đến thành phố H có phát sinh một ít chuyện.
Hình hiển nhiên là bị người khác chụp trộm.
Tấm hình thứ nhất là hình Lê Hiểu Mạn ở bờ biển thành phố K té xỉu vào ba ngày trước, Hàn Cẩn Hi ôm cô vào trong xe.
Trong hình, Hàn Cẩn Hi thân mật ôm Lê Hiểu Mạn, mà Lê Hiểu Mạn ở trong ngực anh không có phản kháng.
Thấy một tấm hình khác, ánh mắt anh trầm xuống, đôi mắt nheo chặt, bàn tay trắng nõn cầm hình xiết chặt.
Bởi vì là hình, anh không thể nào nhìn toàn diện, cũng không biết thật ra Lê Hiểu Mạn ngất xỉu Hàn Cẩn Hi mới ôm được.
Sau nữa là hình hai người đang ở trong bệnh viện, người chụp tựa hồ muốn cho Long Tư Hạo hiểu lầm cái gì đó, hình chụp toàn những lúc thân mật trong ống kính.
Trong đó có một tấm Hàn Cẩn Hi nâng cằm Lê Hiểu Mạn lên, còn Lê Hiểu Mạn cười chúm chím nhìn anh.
Nhìn trong hình, hai người rất tình cảm nhìn nhau.
Hai người từ bệnh viện rời đi, lên xe, đến thành phố H, vào quán rượu, đều bị người khác chụp trộm.
Tới quán rượu lớn của thành phố H thuận lợi, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngủ, vẫn là Hàn Cẩn Hi ôm vào trong quán rượu.
Không biết làm sao người khác chụp lén được, thậm chí ngay cả cảnh Hàn Cẩn Hi ôm Lê Hiểu Mạn đến cũng có hình.
Lúc thấy tấm hình này, đôi mắt hẹp dài trầm xuống đôi mắt Long Tư Hạo híp lại lạnh thấu xương, trên khuôn mặt tuấn mỹ có thần sắc âm trầm khiếp người, toàn thân tỏa ra một trận hàn khí.
Anh đổi hình khác trong tay, đôi mắt thẳm sâu xẹt qua một tia đau đớn trong anh.
Phía sau là hình Lê Hiểu Mạn đang Du ngoạn phong cảnh ở thành phố H.
Người chụp lén cố ý cho Long Tư Hạo hiểu lầm, hình chụp ở cảnh khu thỉnh thoảng Lê Hiểu Mạn nhe răng cười.
Chỉ là xem ảnh chụp, cô tựa như chơi rất vui vẻ, nhưng thực ra, cô đang giải sầu, trong lòng vẫn đau đớn kịch liệt.
Ngẫu nhiên cười một cái, cũng không từ nội tâm cô biểu đạt.
Sau khi nhìn xong hình ảnh trong lòng Long Tư Hạo đủ loại tư vị, đau lòng, tức giận, thương tâm, thất vọng, nghi ngờ, không dám tin... mọi tâm tư đều có.
Anh ở thành phố K tìm cô, lo lắng cho cô, đau lòng vì cô, cô lại cùng người đàn ông khác tới thành phố H, còn vào quán rượu...
Không có anh ở bên cạnh cô, cô tựa hồ rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Anh cho là cô sẽ thương tâm, trốn không muốn gặp anh, hóa ra anh chỉ tự mình đa tình.
Căn bản cô không quan tâm anh, cũng sẽ không vì anh mà đau lòng.
Lúc anh đang lo lắng cô sẽ đau lòng, nhưng rốt cuộc cô lại được người đàn ông khác ôm trong ngực...
A a...
Ở trong lòng anh thầm cười nhạt, máu như từ tim anh chảy ra vậy đau đớn.
Tất cả các hình trong tay đều bị anh tức giận ném xuống đất.
Hốc mắt anh dần dần đỏ, đôi mắt hẹp dài nheo chặt, bàn tay trắng nõn cuộn chặt chẽ, một quyền nện vào bàn làm việc bằng gỗ mộc.
“Bành...”
Cây đàn mộc trên bàn làm việc vỡ thành hai nửa, máy tính cũng vỡ dưới sàn nhà, tất cả văn kiện phía trên đều rơi lả tả xuống đất.
“Anh Tư Hạo...”
Dinah thấy vậy, đôi mắt màu nâu lo lắng nhìn Long Tư Hạo, đau lòng nói: “Anh Tư Hạo, đừng nóng giận, chớ bị chọc hại đến thân thể, Lê Hiểu Mạn không biết quý trọng anh, còn có em mà?”
“Cô chớ làm loạn thêm.” Lạc Thụy nheo tròng trợn mắt nhìn cô, ngước mắt hướng Long Tư Hạo, thần sắc ngưng trọng nói: “Tổng giám đốc, có lẽ có hiểu lầm, tôi tin Lê tiểu thư nhất định rất quan tâm ngài, nói không chừng cô ấy đi giải sầu.”