Đôi mắt tinh nhuệ của ông nheo lại: “Mạn Mạn, ông nội không tin cháu sẽ nổ súng, trước kia không nói cháu thực lương thiện hiếu thuận, ở đây là mộ của ba Tư Hạo, cháu sẽ không nổ súng.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, ánh mắt như mỉm cười nhìn ông: “Hoá ra ông nội không thành người già ngu ngốc, còn biết đây là mộ của ba Tư Hạo a, vậy vì sao ông nội Hoắc còn kêu những người mặc áo đen kia chĩa súng vào Tư Hạo con trai ông ấy? Ông đã dám ở trước mộ của ông ấy cho người khác chĩa súng vào con trai ông ấy, cháu là một người ngoài, cháu có cái gì không dám? Còn có, ông nội Hoắc, nếu là năm năm trước Lê Hiểu Mạn nhất định không nổ súng, nhưng Lê Hiểu Mạn hôm nay, đã có thể không nhất định, nếu ông nội tổn thương người cháu yêu, cháu sẽ liều mạng với ông nội”
Long Tư Hạo nhìn thấy Lê Hiểu Mạn đoạt súng trong tay Hoắc Nghiêm, có chút kinh ngạc, con ngươi anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, sâu thẳm trong đôi mắt tràn đầy vui mừng và ý cười.
Hiểu Hiểu của anh không ngừng trưởng thành, còn trở nên mạnh mẽ, làm cho anh thay đổi cách nhìn về cô, cũng rất yêu thích.
Anh hoàn toàn bỏ quên hơn mười người đang nhắm súng vào anh, rảo bước đến chỗ Lê Hiểu Mạn.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thế, nhanh mắt, đôi tay lão luyện nắm chặt cây gậy.
Khoé mắt ông nham hiểm, trong ánh mắt hiện lên tia tàn nhẫn, đột nhiên, ông cũng rút ra một khẩu súng, nhắm ngay Long Tư Hạo.
“Mạn Mạn, bỏ khẩu súng xuống, nếu không, ông sẽ nổ súng với Long Tư Hạo.”
Trong mắt Lê Hiểu Mạn là vẻ thất vọng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, vì đạt mục đích của ông, ngay cả người thân của ông cũng có thể thương tổn, rốt cuộc ông có phải là người? Lương tâm ông làm bằng cái gì?
Trước kia ông ngụy trang chính mình quá kỹ.
Không phải uy hiếp cô, thì uy hiếp Long Tư Hạo, trên đời này làm gì có ông nội như thế?
Hôm nay đuôi cáo không giấu nổi của ông xem như toàn bộ điều bị bại lộ.
Cô không rút khẩu súng lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông: “Ông nội Hoắc, cháu đã nói rồi, nểu ông đả thương người cháu yêu, cháu sẽ liều mạng với ông, có dũng khí người liền nổ súng.”
Cô dám nói lời này, bởi vì cô tin tưởng chồng cô Long Tư Hạo có thể tránh được, năm năm liền cô chứng kiến được bản lĩnh của anh.
Long Tư Hạo đi đến trước người Lê Hiểu Mạn, ánh mắt sủng nịch nhìn cô: “Bà xã, đi về.”
Dứt lời, bàn tay trái của anh cầm bàn tay mềm mại của Lê Hiểu Mạn, ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn tiểu Nghiên Nghiên, vươn tay phải, “Nghiên Nghiên, cùng ba về nhà.”
“Vâng!” Tiểu Nghiên Nghiên gật nhẹ đầu, đi tới trước người Long Tư Hạo, bàn tay nhỏ bé non mịn thả vào bàn tay to của anh.
Một nhà ba người hoàn toàn lãng quên hơn mười khẩu súng chĩa vào bọn họ, bình tĩnh như nước đi về phía trước.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thế, sắc mặt âm trầm: “Tư Hạo, cháu dừng lại, nếu không đừng trách ông nội nổ súng.”
Trong lời ông nói, Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo đều không để ý.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy bọn họ căn bản không xem lời ông nói, ông hung hăng nhíu mày, chỉa lên không trung nổ một phát súng.
“Phanh” một tiếng súng dọa tiểu Nghiên Nghiên nhảy dựng.
Long Tư Hạo thấp tiểu Nghiên Nghiên hoảng sợ, anh bế cô đứng lên: “Nghiên Nghiên, không cần sợ, có ba ở đây, ba sẽ không cho kẻ nào tổn thương đến con.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Long Tư Hạo ở dưới: “Con tin tưởng ba.”
Long Tư Hạo ở dưới hôn lên trán nho nhỏ của cô một cái, giọng điệu ôn nhu hỏi: “Trưa hôm nay muốn ăn cái gì, ba sẽ làm.”
Tiểu Nghiên Nghiên tự hỏi: “Con cảm thấy ba có tài làm mì sợi ăn rất ngon, con ăn mì sợi.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Long Tư Hạo càng đậm: “Được, ba sẽ làm mì sợi cho Nghiên Nghiên, bà xã muốn ăn cái gì?”
Dứt lời, ánh mắt anh thâm tình nhìn chăm chú khuôn mặt thanh lệ động lòng người của Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn mỉm cười nhìn anh: “giống Nghiên Nghiên.”
“A! Ba, không phải ba kêu mẹ là Hiểu Hiểu sao? Tại sao lại đổi cách gọi?” Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng cái đầu nhỏ nhìn ba cô, tò mắt trừng mắt nhìn
Một tay Long Tư Hạo ôm tiểu Nghiên Nghiên, một tay ôm eo nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn, tươi cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Bảo bối, ba và mẹ con đã nhận giấy chứng nhận.”
“Woa! Tôn trọng sao?” Tiểu Nghiên Nghiên trừng đôi mắt lớn, nhìn về phía ba cô.
Long Tư Hạo giương môi cười: “Đương nhiên là tôn trọng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của tiểu Nghiên Nghiên đầy vẻ tươi cười: “Chúc mừng ba mẹ, mẹ tốt nha!”
Lê Hiểu Mạn rủ mắt cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên, giọng nói ôn nhu: “Nghiên Nghiên giỏi nhất, Nghiên Nghiên thấy nhiều súng như vậy mà không sợ.”
“Đó là vì con biết ba mẹ sẽ bảo vệ con, con tin ông cố Hoắc cũng sẽ không cho người nổ súng, con an toàn.”
Long Tư Hạo rủ mắt nhìn cô: “Nghiên Nghiên tin tưởng ông?” Tiểu Nghiên Nghiên biết ý anh chỉ Hoắc Nghiệp Hoằng, cô nhìn anh nói: “Tin tưởng, chẳng phải lúc đó ba cũng tin tưởng ông cố Hoắc sẽ không nổ súng cho nên mới dắt con và mẹ đi sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo sủng nịch nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Bảo bối của ba thật thông minh.”
Hôm nay bọn họ “Đánh” vào tâm lý, anh dám một mình đến mộ viên, chính là tin tưởng Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ không giết anh, nhưng anh không thể cam đoan Hoắc Nghiệp Hoằng sẽ không tổn thương anh, sẽ không tổn thương Hiểu Hiểu của anh.