Mỗi lần cô ta hất roi, roi kia giống như sống lại, không tước vũ khí thì là siết cổ.
Thân thủ 10 thợ săn tài năng, cộng thêm binh đoàn MX tàn nhẫn, quân đoàn của Knox dần không chống đỡ được, cục diện lại hỗn loạn.
Liên minh LR, binh đoàn MX, quân đoàn của Knox lâm vào hỗn loạn.
Knox thấy thế, đang muốn lệnh rút lui, đột nhiên có hơn 10 chiếc trực thăng bay tới, lượn vòng trên không trung.
Trực thăng phát ra thanh âm to lớn làm tất cả mọi người đều dừng lại ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trên trực thăng có dấu hiệu LR, nói rõ là người liên minh LR.
Trực thăng hạ cánh, Lạc Thụy và 10 thợ săn đều thấy rõ trong trực thăng đều là thành viên liên minh LR.
Lạc Thụy xoay người, thấy sắc mặt Knox rất khó coi, hí mắt cười: “Knox tiên sinh, đội chi viện chúng tôi đến rồi, ông chết chắc.”
Lần này Knox tới núi Sher vây đánh liên minh LR của Long Tư Hạo không điều động toàn bộ gia tộc, nên đội chi viện LR tới, ông không thể đánh bại Long Tư Hạo nữa.
Huống chi bây giờ còn có một binh đoàn MX giúp liên minh LR, một mình ông không phải đối thủ của hai bên đó.
Hiện tại rút lui là quyết sách tốt nhất.
Trung Quốc có câu, lưu đắc thanh sơn tại, bất sầu một sài thiêu*, ông không thể ở đây để liên minh LR và binh đoàn MX đánh đổ chủ lực của ông.
(*) Giữ được thanh sơn, không lo củi không có củi đốt: Thời xưa, có một lão tiều phu có hai con trai, con lớn tên Thanh Sơn, con nhỏ tên Hồng Sơn, lúc lão tiều phu mất, phân đồi phía đông cho Thanh Sơn, đồi phía tây cho Hồng Sơn. Đồi phía tây cây cối tươi tốt, đốt củi rất tốt, Hồng Sơn rất chuyên cần, cả ngày cực khổ đốt củi, cuộc sống giàu sang, nhưng ba đến năm năm sau, cây đều bị đốn sạch, vì thế Hồng Sơn trồng nhiều cây trên đồi. Không ngờ một cơn mưa như thác đổ xuống toàn bộ cây trồng Hồng Sơn cực khổ trồng. Anh ta không có ăn, không thể làm gì khác hơn là đi đồi phía đông nhờ anh trai giúp. Thì ra đồi phía đông cây cối thưa thớt, nhưng Thanh Sơn rất biết tính toán, anh đốn cây chưa sinh trưởng, sau đó lại trồng lúa mới; anh khai hoang làm ruộng, nuôi trâu ngực dưới đồi. Mấy năm trước, cuộc sống rất nghèo khó, sau lúa sinh trưởng, trâu bò thành đàn. Cơn mưa như thác đổ kia, vì trên đồi phía đông có cây cối che chắn, nên lúa ở dưới không bị tổn hại. Hồng Sơn thấy ở bên chỗ anh non xanh nước biếc, hưng vượng, vô cùng ky quái, liền hỏi anh nguyên nhân, anh thành khẩn nói cho anh ta: “Em dùng núi không nuôi núi, cuối cùng sẽ cùng đường, trước tiên trồng cây sau núi để ăn, mới có thể non nước xanh biếc!” Sau đó, mọi người đều khen Thanh Sơn: “Giữ được Thanh Sơn, không sợ không có củi đốt.”
France đứng cạnh ông lo lắng nói: “Chủ nhân, trận chiến này chúng ta thua, vẫn nên rút lui.”
Knox nheo mắt, hạ lệnh toàn bộ rút lui.
Ông vừa ra lệnh, quân đoàn lập tức nhanh chóng lui về sau, rút lui lên trực thăng.
Lăng Hàn Dạ thấy thế, nhìn Long Tư Hạo, câu môi tà mị cười: “Long thiếu, Knox oai phong lâu như vậy, giờ đến lượt chúng ta, lần này nhất định phải đánh ông ta không thể trở mình.”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn thành viên LR tới chi viện: “Là ai liên lạc trụ sở chính chi viện?”
Vì lần này liên minh LR bị quân đoàn của Knox tập kích đột ngột, nên bọn họ căn bản không kịp liên lạc trụ sở chính chi viện, vì chờ được va, má đã sưng*.
(*) Ý chỉ cách chậm chạp không cứu được nguy cấp.
Cho dù sau khi liên minh LR bị tập kích, lập tức liên lạc trụ sở chính chi viện, nhất thời không đến kịp.
Nên người liên lạc chi viện đã liên lạc tổng bộ trước khi liên minh LR bị tập kích vào sáng sớm.
Nghĩ đến là ai có thể liên lạc, Long Tư Hạo rũ mắt, nhìn Lăng Hàn Dạ: “Tôi đi tìm Hiểu Hiểu, nơi này giao cho anh.”
Có chi viện, Knox cũng có ý rút lui, anh sẽ không lo liên minh LR bị Knox đánh bại, anh tin có Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy cùng với 10 thợ săn ở đây, bây giờ có dư sức đối phó Knox.
Hiện tại lo lắng nhất chính là Hiểu Hiểu của anh.
Vừa rồi là thời khắc nguy cấp, anh không thể không để cho cô rời đi trước.
Âu Dương Thần quay lại, anh lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lăng Hàn Dạ nghe anh nói vậy, đưa tay vỗ vay anh, gật đầu nói: “Được, anh đi tìm Hiểu Hiểu của anh, nơi này giao cho tôi, tôi sẽ cho toàn quân Knox chết hết.”
Đội chi viện liên minh LR đã hạ cánh, mỗi người đều cầm súng liên thanh bao vây quân đoàn của Knox.
Cục diện xoay chuyển lần nữa, Knox hoàn toàn ở thế hạ phong.
Mà nơi này không phải lãnh địa của gia tộc Knox, nếu ông muốn thay đổi cục diện nữa là chuyện không thể nào.
Knox thấy bọn họ bị bao vây, ông mắt đầy hận thù nhìn Long Tư Hạo, không muốn cứ thế nhận thua.
Bây giờ Long Tư Hạo không có thời gian đi đối phó Knox, ánh mắt anh rơi vào trên người Âu Dương Thần, thấy một mình anh ta vật lộn ba tên lính, anh lập tức tiến lên, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết ba tên lính kia.
Âu Dương Thần thấy anh vừa tới, một quyền hai chân liền giải quyết ba tên lính, đôi mắt phượng lóe lên kính nể, nhưng thoáng qua rồi biến mất.
Anh ta lãnh đạm liếc anh, một câu cảm ơn cũng không nói, xoay người đi.
“Anh bố trí Hiểu Hiểu ở đâu?” Long Tư Hạo nhanh chóng đi tới trước người anh ta, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.
Âu Dương Thần quay đầu đi, liếc anh: “Không phải anh đi cùng tôi là đuọc sao?”
Dứt lời, anh ta đi trước.