Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn, ánh mắt rơi trên ảnh chụp của hai người, cảm thấy rung động, trong đầu hiện lên hình ảnh quen thuộc.
Trên ảnh chụp, bọn họ đều cười thật lòng, hơn nữa còn rất hạnh phúc.
Nhất là anh, ánh mắt của anh cực kỳ ôn nhu, cực kì rất thâm tình, giống như cưới được cô, anh liền có cả thế giới.
Anh sẽ kết hôn với cô, mà còn cười hạnh phúc như thế, chứng tỏ anh vô cùng yêu cô.
Bởi vì anh nhất định sẽ không cưới người mình không thích, tờ giấy đăng kí kết hôn này chính là minh chứng tốt nhất về việc anh yêu cô.
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ấy, ánh mắt như thể dính vào đó, không dời ra được.
Lê Hiểu Mạn thấy anh vẫn nhìn giấy đăng kí kết hôn của họ thì thấp giọng gọi: “Tư Hạo.”
Nghe tiếng cô, Long Tư Hạo mới từ từ rời mắt khỏi giấy, ánh mắt nhìn cô bớt lạnh lùng, nói: “Không phải em nói muốn lấy quần áo giúp anh sao?”
Giờ phút này, giọng nói của anh dịu dàng hơn rất nhiều, không hề lạnh lẽo như trước.
Lê Hiểu Mạn thấy anh đột nhiên thay đổi thì có chút không phản ứng kịp.
Long Tư Hạo thấy cô sững sờ không phản ứng thì đến trước mặt cô, nhẹ nhàng tao nhã cởi cúc sơ mi ra.
Cởi áo sơmi, anh nói một câu “Anh đi tắm” rồi xoay người vào phòng.
Sau khi Lê Hiểu Mạn thấy anh vào nhà tắm thì mới phục hồi tinh thần đi tới chỗ tủ quần áo.
Cô chuẩn bị áo quần cho anh như ngày xưa, có sơ mi, quần tây, và cả cà vạt.
Nhân lúc Long Tư Hạo còn đang tắm, cô gấp quần áo chỉnh tề đặt lên giường, sau đó vào phòng bếp làm bữa sáng cho anh.
Vừa xuống lầu, cô vẫn nghĩ đến chuyện Tư Hạo đột nhiên chuyển biến thái độ, anh chỉ nhìn giấy chứng nhận kết hôn đã đổi thái độ với cô, chứng tỏ cô muốn anh phục hồi trí nhớ cũng khong phải là chuyện quá khó.
Nghĩ đến điểm này, tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều, cô tin, cô nhất định có thể khiến Tư Hạo phục hồi trí nhớ.
Bây giờ cô có hai chuyện quan trọng phải làm, thứ nhất là tra ra nguyên nhân khiến Tư Hạo mất trí nhớ, để anh có thể phục hồi.
Thứ hai, là giúp Tư Hạo cướp lại Long thị, khiến Hoắc Nghiệp Hoằng chịu trừng phạt.
Lúc Long Tư Hạo ra khỏi phòng tắm, Lê Hiểu Mạn không có ở đó nữa, nhưng anh thấy cô đã chuẩn bị xong quần áo cho anh đặt trên giường.
Anh sải bước tiến đến, nhìn bộ quần áo cô chuẩn bị cho anh, áo sơmi và cà vạt rất hợp nhau, mà còn là kiểu phối hợp anh thích.
Anh rất chú ý đến chuyện mặc quần áo, không bao giờ phối hợp lung tung, mỗi một chiếc sơ mi, một chiếc cà vạt, anh đều có tiêu chuẩn phối hợp riêng.
Cô cực kỳ hiểu anh, hiểu cuộc sống của anh.
Anh cầm cái cà vạt lên nhìn, khẽ cong môi.
Lê Hiểu Mạn vừa xuống đại sảnh thì gặp được chú Thành quản gia.
Chú Thành đang ra ngoài, cô nghĩ đến chuyện muốn hỏi ông, vì vậy liền gọi ông lại.
“Chú Thành, chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi chú.”
Chú Thành nghe tiếng, xoay người nhìn cô, cung kính hỏi: “Thiếu phu nhân có chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn nhìn ông, hỏi: “Tư Hạo về nước lúc nào thế?”
“Thiếu phu nhân cũng không biết thiếu gia về nước lúc nào sao?” Chú Thành có chút kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn lắc đầu: “Không biết.”
Cô lập tức thăm dò hỏi: “Chú cũng không biết Tư Hạo về lúc nào sao?”
Chú Thành cau chặt mày, khẽ lắc đầu: “Thiếu phu nhân, nửa tháng trước tôi nhân được điện thoại của bệnh viện mới biết thiếu gia đang ở tỏng bệnh viện thành phố K, còn chuyện thiếu gia về nước lúc nào, tôi cũng không rõ lắm.”
Nghe chú Thành nói vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, sao chú Thành lại không biết Tư Hạo về nước lúc nào?”
Lúc ở Marseilles, rốt cuộc Tư Hạo của cô và Tô Dịch đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại phát nổ?
Tô Dịch rốt cuộc là sống hay chết?
Nghĩ đến chuyện tủ quần áo không có quần áo của cô, cô lại hỏi: “Chú Thành, quần áo của tôi đâu hết rồi?”
“Quần áo và đồ vệ sinh của Thiếu phu nhân đều ở trong phòng khách.”
Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc: “Tại sao lại ở đó?”
“Là thiếu gia lúc còn ở bệnh viện gọi điện dặn dò tôi chuyển tất cả mọi thứ của thiếu phu nhân qua phòng khách.”
Chú Thành nhìn Lê Hiểu Mạn nói, trong lòng cũng vô cùng nghi ngờ, không hiểu tại sao thiếu gia lại dặn dò như vậy.
“Là Tư Hạo?”
Lê Hiểu Mạn nhăn mày, ánh mắt nghi ngờ, không phải Tư Hạo của cô nhớ ra cô sao? Tại sao lại để quản gia chuyển hết đồ của cô qua phòng khách?
Trong chuyện này có rất nhiều vấn đề, người gọi điện thoại nhất định không phải Tư Hạo của cô, mà là có người giả mạo Tư Hạo để chú Thành chuyển quần áo của cô qua phòng khách.
Còn mục đích của người đó, chắc chắn là vì không muốn Tư Hạo nhìn thây đồ của cô mà nhớ ra cái gì.
Mà người kia nhất định là Tô Dịch, anh ta vẫn chưa chết.
Tư Hạo của cô mất trí nhớ có lẽ cũng không phải vì vụ nổ đó.
Không chừng vụ nổ đó còn đang che giấu chuyện gì.
Cho dù như thế nào, cô nhất định phải biết rõ tất cả.
Thu lại suy nghĩ, cô đi thẳng vào phòng bếp, tự mình làm bữa sáng cho Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, nhìn quét qua đại sảnh, không thấy Lê Hiểu Mạn thì liền cau mày.
Bởi vì công ty còn có việc, anh liền ra khỏi nhà.
Lê Hiểu Mạn làm xong bữa sáng liền mang thẳng lên lầu, lúc lên ngã rẽ chỗ lầu hai, nữ giúp việc đang lau tay vịn cầu thang liền nghi ngờ nhìn cô: “Thiếu phu nhân muốn mang bữa sáng cho thiếu gia sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn cô gật gật đầu, sau đó vội vàng chạy lên lầu.
Nữ giúp việc lại nhìn cô nói: “Thiếu phu nhân, cô không cần lên nữa đâu, tôi vừa thấy thiếu gia xuống lầu ra khỏi đại sảnh rồi, hình như là muốn ra ngoài.”
“ Cái gì?” Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn nữ giúp việc hỏi: “Anh ấy đi lâu chưa?”
“Mới thôi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn bưng mâm, sau đó vội vàng chạy xuống.
Bữa sáng, Long Tư Hạo có thói quen uống cà phê đen, cô đã pha cho anh rồi, bởi vì động tác xuống lầu quá nhanh, cho nên tách cà phê vãi ra không ít.
Nhưng Lê Hiểu Mạn muốn đuổi theo Long Tư Hạo, để anh ăn bữa sáng trước rồi mới đến công ty, thế là trong lòng quýnh lên, mặc tạp dề bưng bữa sáng đuổi theo.
Long Tư Hạo ngồi vào chiếc xe xa hoa cách đại sảnh không xa, lúc Lê Hiểu Mạn đuổi ra tới thì vừa lúc xe khởi động.
“Tư Hạo, từ từ, ăn bữa sáng trước đã rồi hãy đi, Tư Hạo...”
Cô bưng bữa sáng, đuổi theo, thấy tách cà phê văng tung tóe vì chạy nhanh, cô liền nhíu mày, không dám chạy quá nhanh, nhưng cũng sợ không đuổi theo kịp.
Thấy chiếc xe cách cô càng ngày càng xa, cô càng cuống lên.
“Tư Hạo, dừng lại một lát đã, Tư Hạo...”
Hôm nay Long Tư Hạo tự mình lái xe, anh như thể nghe thấy tiếng của Lê Hiểu Mạn, đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu.
Qua đó, anh có thể thấy rõ Lê Hiểu Mạn đang bưng bữa sáng, mặc tạp dề đuổi theo đằng sau.
Trong lòng anh căng thẳng, lập tức dừng xe lại.
Lê Hiểu Mạn cách đó không xa thấy anh dừng lại thì vui vẻ, vội vàng chạy đến, nhưng cũng bởi vì chạy quá nhanh, nên vấp ngã xuống đất.