Trong lúc cô theo Hàn Cẩn Hi rời khỏi thành phố K, thì Long Tư Hạo lại đang vì cô vô duyên vô cớ biến mất, đang sốt ruột tìm cô.
Nhưng mà, anh không tìm thấy cô, mà lại tìm thấy chiếc di động rơi trong xe taxi.
Điện thoại là anh mua cho cô, cố ý cài phần mềm định vị, cho nên nếu Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại, Long Tư Hạo muốn tìm cô cũng không khó.
Chẳng qua là anh không ngờ, di động của cô lại rơi trên xe taxi như vậy.
Anh cẩn thận hỏi lái xe, biết điểm cô xuống thì lập tức đi tìm.
Lúc này, anh đang ở bờ biển mà buổi chiều Lê Hiểu Mạn đứng.
Ngóng nhìn bờ biển mênh mông, anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt âm trầm khiến người ta không đoán được, bàn tay to lớn nắm chặt di động của Lê Hiểu Mạn.
Buổi chiều, anh gọi cho cô rất nhiều, nhưng cô đều không nhận, còn tắt máy.
Nếu như bình thường, cô hẳn sẽ nhận điện thoại của anh, cô như vậy nhất định là đã gặp phải chuyện gì đó.
Lái xe nói lúc đó cô khóc cực kì đau lòng, chứng tỏ cô nhất định đã gặp phải chuyện gì đó, mà còn là chuyện liên quan đến anh.
Bởi vì vội vã tìm cô, cho nên anh không cẩn thận xe xét di động của Lê Hiểu Mạn.
Mỗi lần cô biến mất, trên điện thoại đều để lại đầu mối.
Nghĩ vậy, Long Tư Hạo cẩn thận xem điện thoại của cô, phát hiện cô và một dãy số xa lạ từng có cuộc trò chuyện ngắn ngủi, và tin nhắn từ số điện thoại đó.
Khi anh xem tin nhắn xong, bàn tay trắng nõn buồn phiền xiết chặt điện thoại di động, ánh mắt hiện lên sự độc ác, lập tức hiểu rõ tất cả.
Hiểu được tại sao cô lại không nhận điện thoại của anh, hiểu ra tại sao cô lại khóc.
Sophie...
Ánh mắt anh phát lạnh, hận không thể băm Sophie thành trăm mảnh.
Lúc này, Lạc Thụy nghiêm nghị đi đến cạnh anh, nhíu mày: “Tổng giám đốc, vẫn chưa tìm được Lê tiểu thư, mọi người quanh đây đều không có ấn tượng với cô ấy.”
“Tiếp tục tìm!” Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Lạc Thụy: “Cho dù là lật ngược cả thành phố K lên cũng phải tìm ra Hiểu Hiểu cho tôi.”
Dứt lời, anh lạnh mặt, bước tới chiếc Rolls-Royce.
Ngồi vào xe, anh khởi động xe, đi thẳng đến khu biệt thự Nguyệt Hồ.
Anh lái xe cực kỳ nhanh, giống như bão giông, hung hãn lao đi trên đường lớn.
Chuyện anh yên tâm nhất hiện giờ là Hiểu Hiểu không gặp phải nguy hiểm, nhưng điều khiến anh đau lòng lại là bây giờ Hiểu Hiểu đang đau lòng ở một nơi nào đó.
Cô nhất định đã hiểu lầm anh phản bội cô rồi.
Sophie chết tiệt, anh không nên đối xử với cô quá nhân từ.
Đến chỗ Sophie ở trong Nguyệt Hồ, anh phóng thẳng xe đến cửa biệt thự.
Hành động đó tạo ra một tiếng động cực lớn, khiến mọi người trong biệt thự đều giật mình.
Sophie sớm đã nằm ngủ, tiếng đập cửa đột ngột khiến cô ta tỉnh lại.
Nữ giúp việc Sara hoảng hốt gọi: “Sophie tiểu thư... Sophie tiểu thư... Glen thiếu gia... Cậu... Cậu ấy... Đến đây...”
“Sao Tư Hạo lại đến đây?” Sophie nghe Sara nói Long Tư Hạo đến thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất, mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn vui sướng ngồi dậy mở đèn phòng.
Cô ta xuống giường, mặc áo ngủ, mở cửa phòng.
Cô ta vừa đi ra đã nhìn thấy Long Tư Hạo sắc mặt tối tăm khiến người ta sợ hãi đi tới.
Lúc này, anh khí thế bức người, gương mặt tuấn mĩ bao trùm một sự lạnh lùng, anh mắt độc ác, hioosng như tảng băng ngàn năm lộ ra khí lạnh.
Nhìn thấy anh như vậy, Sophie bắt đầu thấy sợ, thấy anh bước từng bước nặng nề về phía cô thì sợ hãi lùi về phía sau.
“Tư... Tư Hạo, sao anh lại tới đây.”
Tuy cô hỏi như vậy, nhưng lòng đã đoán được mục đích.
Anh nhất định đã biết cô cho Lê Hiểu Mạn xem ảnh chụp, cho nên tìm tới tính sổ.
Lúc cô làm chuyện này, cô đã sớm biết sẽ chọc giận anh, cũng dự đoán được kết cục của cô sẽ cực kỳ thê thảm.
Nhưng cô ta thà nhận kết cục thê thảm còn hơn là nhìn anh và con tiện nhân Lê Hiểu Mạn kia ân ái.
Muốn khổ hì ba người cùng khổ.
Thấy Long Tư Hạo đi về phía mình, cô ta lui đến khung cửa thì ngừng lại.
“Ảnh chụp là cô đưa cho Hiểu Hiểu?”
Long Tư Hạo nheo đôi mắt nguy hiểm lại, đột nhiên vọt lên, súng lục màu đen đặt dưới cằm nâng mặt cô ta.
Sophie bị ép ngẩng đầu, hai mắt nâu nhạt thâm tình nhìn Long Tư Hạo, dịu dàng cười: “Tư Hạo, em không tin anh sẽ giết em.”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, hơi thở máu tanh như một thanh kiếm sắc bén xuyên thủng linh hồn cô ta.
Giọng nói của anh vang lên như hàn băng ngàn năm: “Cô khiến Hiểu Hiểu đau khổ tổn thương, tôi cũng cho cô phai nếm thử đau khổ.”
Dứt lời, anh mắt cô phát lạnh, giơ súng trong tay lên, bóp cò, chỉ nghe mấy tiếng “Bang bang ầm” vang lên.
“A... A...”
Sophie nghe thấy tiếng súng thì kêu hảm thiết, hoảng sợ trợn mắt, không thể tin được Long Tư Hạo lại nổ súng với cô ta thật.
Mặt cô ta trắng bệch, toàn thân là máu ngã trên mặt đất.
Hai tai cô ta bị đạn đục lỗ, máu tươi đầm đìa, mà cô ta không chỉ bị thương ở tai, mà còn có hia vai, trước ngực...
“Glen, dừng tay...”
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt hoảng sợ vang lên.
Sau đó là “ầm” một tiếng, một viên đạn bắn về phía Long Tư Hạo.
Ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, nhanh chóng lắc mình tránh được.
“Sophie...”
Người nổ súng với Long Tư Hạo chính là Thẩm Thi Vi, mà bà nổ súng cũng không phải là muốn giết anh, mà chỉ muốn anh dừng tay thôi.
Sở dĩ bà nổ súng, cũng là vì biết anh sẽ tránh được.
Thẩm Thi Vi thấy Sophie ngã xuống đất, hai tai, cổ, vai, trước ngực đều là máu, ánh mắt lập tức hiện lên sự đau lòng.
Mục đích của Long Tư Hạo là muốn cô ta đau khổ tổn thương cho nên mấy phát súng cũng không trí mạng, nhưng lịa khiến cô ta đau đớn đến tận xương tủy.
Nhất là hai tai của cô ta, nếu không phải thuật bắn súng của Long Tư Hạo khống chế tốt, dùng đạn cỡ nhỏ, thì tai cô ta đã sớm biến mất rồi.
Tai bị đục lỗ, sự đau khổ ấy không thể nói rõ được.
Nể mặt cha Nox của cô ta và Thẩm Thi Vi, anh mới không hủy dung cô ta, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Những chuyện đêm nay anh làm với cô ta, chỉ mới là bắt đầu thôi, người làm tổn thương Lê Hiểu Mạn, anh đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Anh sẽ khiến Sophie sống không bằng chết.