Anh ta nhìn khăp nơi tìm kiếm người vừa bái tế Long Nhã Tâm.
Long Tư Hạo sắc bén nhìn đóa hoa hồng trắng trong tay Lạc Thụy, ánh mắt lạnh lung mím chặt môi.
Mẹ anh Long Nhã Tâm trước kia là người thích hoa hồng trắng, bởi vì hoa hồng trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và tình yêu cao quý, đơn thuần.
Mà mẹ thích thích 10 đóa hoa hồng trắng ở giữa có một đóa hoa tím ngoại trừ ba anh thì rất ít người biết.
Người có thể mang hoa tới cho bà nhất định là người rất hiểu bà, người này có thể là ai đây?
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo vẫn nhìn chằm chằm hoa trên tay Lạc Thụy nhưng không nói gì, cô duỗi tay ra kéo anh: “Tư Hạo...”
Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt thâm tình nhìn cô, nhếch môi nở nụ cười dịu dàng sau đó kéo tay cô đến bia mộ của Long Nhã Tâm.
Ngay sau đó anh để quản gia chú Thành cầm tới bó hoa hồng trắng có thêm đóa màu tím đã chuẩn bị, sau đó nắm tay Lê Hiểu Mạn cùng cô cúi người, sau đó lại giới thiệu cô cho Long Nhã Tâm.
Lúc Lê Hiểu Mạn nghe Long Tư Hạo giới thiệu cô là vợ anh, là con dâu của bà, khuôn mặt cô đỏ có thể ứa ra máu, trái tim cũng nhảy bình bịch, khẩn trương như lần đầu tiên gặp mẹ chồng vậy.
Tô Dịch và Lạc Thụy cùng chú Thành đều tiến lên cúng bái.
Bái tế cho Long Nhã Tâm xong thì đã là 1h sau.
Lạc Thụy cúi đầu với Long Nhã Tâm sau đó nhìn Long Tư Hạo nhíu mày hỏi: “Tổng giám đốc, hiện tại anh trở về hay là bái tế...”
Chữ ba anh ta chưa kịp nói ra.
Vì cho tới nay anh rất ít khi nhắc tới ba mình là Hoắc Thần Phong trước mặt anh ta, Tô Dịch và Lăng Hàn Dạ, mà anh ta cũng cảm thấy Hoắc Thần Phong là điều cấm kỵ của anh.
Lê Hiểu Mạn thấy Lạc Thụy muốn nói lại thôi, cô khó hiểu nhìn anh ta: “Trợ lý Lạc, sao anh không nói cho hết đi? Tư Hạo còn phải đi bái tế ai?”
Cô vừa nói sau đó đột nhiên nghĩ ra mộ của ba anh là Hoắc Thần Phong cũng ở đây.
Gả vào Hoắc gia một năm, cô chỉ đi theo Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy đến đây bái Hoắc Thần Phong một lần, hơn nữa tính ngày thì hôm nay cũng là ngày giỗ của ông ấy.
Long Tư Hạo là anh cùng ba khác mẹ với Hoắc Vân Hy, Hoắc Thần Phong là ba của Hoắc Vân Hy, đương nhiên cũng là ba anh.
Nghĩ thế cô nhìn anh, thấy sắc mặt anh trầm xuống làm cô nhìn không hiểu, cô chau mày cảm thấy hình như anh không muốn đi bái tế ba mình.
Đối với chuyện của Hoắc gia cô không hiểu rõ, đặc biệt là đời trước cô càng không rõ.
Cô nhăn mày ngoái đầu nhìn ảnh chụp Long Nhã Tâm trong bia mộ, trong lòng không tự chủ so sánh với Lý Tuyết Hà, mặc kệ so sánh thế nào thì Long Nhã Tâm đều có khí chất, có giáo dưỡng thậm chí xinh đẹp hơn rất nhiều.
Hai người quả thật là một trên trời một dưới đất.
Giờ phút này cô thật không hiểu sao lúc đó ba của Long Tư Hạo là Hoắc Thần Phong lại đi cưới một người đàn bà không có tốt chất lại không giáo dưỡng như Lý Tuyết Hà.
Cô lại nhìn anh, có thể hiểu được vì sao anh không đi bái tế ba mình, cói lẽ vì ba anh và mẹ anh ly hôn rồi cưới Lý Tuyết Hà.
Dể cho cô cảm thấy ngoài ý muốn là vậy mà ngày giỗ của ba mẹ anh lại là một ngày, cô càng cảm thấy năm đó xảy ra chuyện gì.
Có lẽ ba mẹ anh mất có rất nhiều điều kì quái.
“Tư Hạo…” cô vươn tay, năm ngón tay đan xen với tay anh, ngước mắt nhìn anh, đôi môi phấn hồng mím lại nhưng không nói gì.
Long Tư Hạo nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô sau đó vén tóc ra sau vành tai giúp cô: “Mệt rồi sao? Anh để Lạc Thụy đưa em vào xe trước.”
Lê Hiểu Mạn dịu dàng lắc đầu, cô cười nhẹ nói: “Em không mệt, em muốn ở đây cùng anh.”
Một câu ngắn gọn muốn ở đây cùng anh nói dễ như trở bàn tay nhưng lại gây xúc động cho anh, anh kéo cô ôm vào ngực, cúi đầu hôn cô mới dịu dàng cưng chiều nói: “Được rồi, đã gặp mẹ chồng giờ đi gặp…”
Nói đến đây ánh mắt anh tối lại, cười cười nhìn cô sau đó ôm eo cô đi đến mộ của Hoắc Thần Phong.
Lê Hiểu Mạn bị anh ôm chặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô chau mày, xem ra cô đoán không sai, quả nhiên trong lòng anh có khúc mắc với ba mình.
Đi theo sau bọn họ còn có ba người là Lạc Thụy, Tô Dịch và chú Thành.