Hoắc Vân Hy bị chọc tức đến xanh mặt, hai tay nắm chặt lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, ánh mắt cảnh cáo cô ấy không được nói lung tung.
Vẫn có ký giả tiếp tục hỏi: “Hoắc phu nhân, cô sẽ ly hôn với Hoắc tổng sao?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, nhếch môi nói: “Dĩ nhiên, tôi không thể tiếp tục sống với một người đàn ông không chung thủy, ly hôn là lựa chọn tốt nhất.”
Hoắc Vân Hy nghe cô nói vậy, nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nụ cười đó khiến anh nhức mắt, trong lòng đau đớn như bị kim châm.
Bị ký giả bao vây, công kích như thế mà cô có thể giữ được bình tĩnh, thản nhiên như thế. Chẳng lẽ, cô thật sự không quan tâm anh ta chút nào sao?
So với Hạ Lâm không để ý hình tượng mà kêu khóc sự trấn định và dửng dưng của cô càng khiến anh ta động lòng. Nhưng anh cảm thấy sắp mất cô.
“Mạch Mạch, chúng ta đi thôi!” Lê Hiểu Mạn nhíu mày, liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, sau đó kéo cô ấy rời đi.
Long Tư Hạo liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt thâm thúy hơi híp lại, ánh mắt đầy phức tạp. Biểu hiện của cô ngày hôm nay thật ngoài dự liệu của anh. Anh rất tán thưởng sự trấn định của cô, quả nhiên cô không giống người khác.
Xoay người, ánh mắt anh thâm trầm liếc nhìn Lạc Thụy, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng: “Đi nói với đám ký giả kia, tôi không hi vọng ngày mai có tin tức của Hiểu Hiểu trên bất cứ trang báo nào!”
Lạc Thụy nghe vậy, nhíu mày, hai mắt híp lại thành đường, nói: “Ok! Tổng giám đốc yên tâm, ngày mai trên trang báo sẽ có bóng dáng, khuôn mặt hấp dẫn của Lê tiểu thư, ngay cả ba từ Lê Hiểu Mạn cũng không có!”
“Như vậy là tốt nhất!” Long Tư Hạo hơi nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ đầy khí lại, môi mỏng mím chặt, lanh lùng nói: “Chỉ cần Hiểu Hiểu không xuất hiện là được, còn những người khác...”
Long Tư Hạo nhếch môi cười, trong ánh mắt đầy thị huyết.
Lạc Thụy thấy vậy, hiểu ý Long Tư Hạo, gật đầu một cái, làm động tác OK: “Tổng giám đốc yên tâm, tôi biết phải làm thế nào!”
——
Về lại phòng tiệc, Lê Hiểu Mạn làm như không xảy ra chuyện gì, kéo Lâm Mạch Mạch đến bàn ăn.
Trong bữa tiếc có không ít ánh mắt nhìn về phía cô, có cười cợt, đồng tình, khinh bỉ...
Lâm Mạch Mạch thấy cô ăn liên tục rồi uống rượu liên tục. Cô ấy nhíu mày, đoạt lấy ly cao cổ trong tay cô, đau lòng nói: “Mạn Mạn, đừng uống nữa! Cũng không phép cậu đau lòng vì một tên khốn như vậy, không đáng giá!”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn vì uống rượu mà ửng đỏ, cô che miệng, cau mày nói: “Mình không đau lòng vì anh ta! Mình không thoải mái, mình vào nhà vệ sinh đã!”
Vừa đi vào nhà vệ sinh, cô đã ôm bồn cầu nôn.
“Ọe...ọe...”
Sau đó Lâm Mạch Mạch đi vào thấy cô ói kinh khủng như vậy, vội vàng vỗ sau lưng cô, rút khăn giấy đưa cho cô, ánh mắt lo lắng liếc nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu sao rồi? Sao tự nhiên lại nôn như vậy?”
Lê Hiểu Mạn tát nước lên mặt, rửa tay rồi lấy khăn giấy lau,. Sau đó, cô mới ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, chân mày nhíu lại: “Không biết, có lẽ do vừa rồi mình ăn quá nhiều!”