Dứt lời, ý cười trong mắt anh càng rõ ràng hơn, gương mặt càng thêm mê người quyến rũ, cánh tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô.
“Ừm.. anh…”Lê Hiểu Mạn như bị điện giật cả người run lên, cô giật giật khóe môi nói: “Anh…. Anh quả thật…”
“Tôi quả thật thế nào?” không chờ cô nói xong, Long Tư Hạo đã hôn cô, ý cười trong mắt như trói chặt cô, khàn khàn khàn: “Em chiếm đoạt tôi rồi còn không chuẩn bị phụ trách sao?”
“Long Tư Hạo…” Lê Hiểu Mạn co quắp khóe môi, hiện tại cô mới phát hiện thì ra anh là con sói đội lốt người, kêu lên một tiếng sau đó đẩy anh ra, thối lui đằng sau, giận dữ trừng anh: “Long Tư Hạo, chuyện đêm đó chúng ta nên quên đi, tôi không chỉ đã kết hôn mà còn là em dâu anh đấy.”
“Vậy theo lời em dâu thì em không định ly hôn với cậu ta hả?” Long Tư Hạo thu lại ý cười, dần dần thay thế bằng sự lãnh đạm như cũ, đôi mắt lóe sáng đã tối tăm trở lại, làm cho người ta nhìn không ra, anh nhếch môi, quanh thân tản ra lệ khí.
Lê Hiểu Mạn chau mày nhìn anh, giọng điệu xa cách nói: “Mặc kệ tôi và anh ta có ly hôn hay không thì đó là chuyện giữa tôi và anh ta, không cần anh… anh cả anh tới hỏi, trước khi ly hôn với anh ta, tôi gọi anh là anh cả, sau khi ly hôn với anh ta, tôi và anh là người qua đường, ở công ty là quan hệ cấp trên cấp dưới, nếu tổng giám đốc nhàm chán thì mời anh tìm chuyện khác làm, đừng chơi đùa tôi, tôi chơi không nổi..”
Long Tư Hạo tiến lên sau đó cúi người nhìn cô, ánh mắt đầy lạnh lẽo: “Em cho rằng tôi đang đũa giỡn em?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lê Hiểu Mạn nhướn mày, ngước mắt lên nhìn anh: “Long tổng, tôi tới TE đi làm không phải để chơi trò mập mờ với anh, mời anh sau này đừng gọi tới tới văn phòng của anh, tôi không muốn bởi vì anh mà để trở thành đối tượng người khác nghị luận sau lưng.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo buông cằm cô ra, nhìn chằm chằm cô rất lâu sau đó đưa một cái túi channel cho cô, lạnh đạm nói: “Mặc nó vào sau đó lập tức rời đi, nếu không em cứ ở lại chỗ này đi.”
Lê Hiểu Mạn ngây ra, nhìn túi Chanel trong tay anh, nhíu mày nói: “Đây là…anh sao vậy?”
Long Tư Hạo không chờ cô nói xong liền đưa nó cho cô sau đó kéo cửa phòng, biểu tình lạnh lùng đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng sập cửa lại.
Lê Hiểu Mạn không hiểu chân tướng nhìn cánh cửa phòng bị đóng, lại rũ mắt nhìn vào bên trong chiếc túi, là đôi tất mỏng màu đen.
Khóe môi của cô giật giật, thế nào cũng không nghĩ ra được đó là tất chân, anh có ý gì đây? Ghét bỏ cô mặc váy ngắn sao? Đây mới là mục đích anh gọi cô tới phòng anh?
Không nghĩ ngợi nhiều, vì để nhanh chóng rời khỏi đây, cô rất không tình nguyện mặc đôi tất mỏng vào sau đó ra khỏi phòng nghỉ.