Ba năm trước công ty trang sức Ân Lợi mới chuyển đến thành phố K, mặc dù không tốt bằng TE, nhưng dưới lá cờ mang tên Hoắc thị đầy mỹ lệ tiếng tăm lừng lẫy mà công ty trang sức này có thể đứng vững bước chân ở thành phố K, có nghĩa là họ đã có mức độ nổi tiếng nhất định và có những người tiêu dùng riêng cho mình.
Hôm nay tiểu Nghiên Nghiên mặc một bộ tiểu lễ phục màu hồng nhạt, trên gương mặt nhỏ nhắn luôn mang theo nụ cười ngọt ngào, chân bước từng bước nhỏ đi đến bên cạnh Tưởng Y Y, thấy cô cùng phó tổng giám đốc công ty trang sức Ân Lợi đã trò chuyện xong, bằng nhanh chóng kéo cô sang một bên.
“Chị Y Y ơi, chị gọi điện thoại cho mẹ sao? Sao mẹ còn chưa đi xuống vậy ạ? Lẽ nào mẹ đã ngủ quên ở trên đó rồi?”
Tưởng Y Y cụp mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên nở nụ cười đẹp đẽ: “Hay là Nghiên Nghiên ở đây xã giao giúp chị, chị đi lên phòng của chị Hiểu Mạn để xem?”
Tiểu Nghiên Nghiên quét mắt vòng quanh khách khứa bên trong đại sảnh: “Vẫn là chị Y Y ở đây xã giao, em lên xem mẹ.”
Nói xong, tiểu Nghiên Nghiên xoay người, vừa đi được hai bước nhóc con liền dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Tưởng Y Y nở nụ cười thần bí: “Chị Y Y ơi, một lát nữa cậu họ em đến, chị Y Y nhớ thay em tiếp đãi cậu họ em chu đáo nhé!”
“Ok!” Tưởng Y Y hướng về tiểu Nghiên Nghiên làm động tác ok, hai mắt cười lên cong cong hệt như hai vầng trăng non đẹp đẽ: “Nghiên Nghiên, một mình em có thể đi lên đó không?”
Lông mày tiểu Nghiên Nghiên ngang ngược nhướn lên: “No problem!”
Tiệc rượu tổ chức ở đại sảnh tầng ba, mà phòng của Lê Hiểu Mạn nằm ở tầng năm của khách sạn.
Cô đang đứng trước gương, trên người mặc một chiếc váy ren màu trắng mang phong cách Âu Mĩ.
Bộ lễ phục hôm nay cô mặc là do chính tay tiểu Nghiên Nghiên và Tưởng Y Y chọn cho cô, vốn dĩ cô định lúc tiệc rượu vừa bắt đầu sẽ đi ra ngoài, nhưng bây giờ cô thật sự không dám đi ra ngoài.
Bởi vì bộ lễ phục trên người cô quá mức trong suốt, chiếc vày từ vị trí eo đi xuống hết bắp đùi được thiết kế lụa mỏng siêu trong suốt, cô mặc bộ lễ phục này vào chẳng khác gì mặc bikini.
Hai hàng mày thanh tú nhíu chặt, vào lúc cô còn đang xoắn xút có thay đổi một bộ lễ phục khác hay không thì, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ sau lưng cô.
“Em xác định muốn mặc chiếc váy này?”
Bởi vì thanh âm quen thuộc này mà cả người Lê Hiểu Mạn giật nãy, hai mắt căng tròn ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai đang đứng sau lưng cô trong gương – Long Tư Hạo, tròng mắt dật đày nỗi khiếp sợ, nhưng vẫn không xoay người nhìn về phía sau.
Cô đã không nhìn thấy Long Tư Hạo từ sau khi rời khỏi biệt thự ven hồ Thủy Lộ một tháng trước, và anh cũng không đi tìm cô.
Kỳ thực một tháng này đối với cô trôi qua rất khổ cực, mỗi ngày đều không ngừng nhớ anh, bởi vậy trái tim cô rất khổ sở, bi thương, mất mác...
Cô cứ nghĩ anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, sẽ không đi tìm cô nữa, nhưng lại không ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây vào ngày hôm nay.
Danh sách khách mời trong tiệc rượu hôm nay cũng không có tên anh, vậy tại sao anh lại đến đây? Còn chạy đến phòng của cô, mà như thế nào anh biết đây là phòng của cô cơ chứ?
Điểm mấu chốt chính là làm thế nào anh vào được đây? Và từ đâu anh có thẻ phòng?
Tại sao lần nào người đàn ông này cũng đều có thể xông vào phòng cô như thần như thánh vậy cơ chứ?
Lần ở khách sạn New York, cũng y như vậy.
Đột nhiên, thắt lưng cô căng thẳng, cô bị Long Tư Hạo ôm lấy từ phía sau.
Cả người cô run lên, hơi thở mát lạnh quen thuộc lượn lờ quanh chóp mũi cô, làm cho cô hít thở có chút không thông, tim đập nhanh một cách rối loạn.
Long Tư Hạo vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn xinh đẹp của cô, cánh môi mỏng nóng rẫy hôn lên chiếc gáy bóng nhẵn của Lê Hiểu Mạn, âm thanh trầm thấp mang theo vài phần khàn khàn: “Hiểu Hiểu, nhớ anh không?”
Nụ hôn của anh mang theo một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể Lê Hiểu Mạn, trêu đến nổi cả người cô run rẩy.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Hiểu Mạn hơi ửng hồng, đôi mắt sáng bóng hơi híp lại, ánh mất mang theo một tia bất mãn nhìn người đàn ông đẹp trai “không đứng đắn” đang hiện diện trong gương vừa mới hôn lên cổ mình, một giây sau cô xoay người lại, đẩy anh ra khỏi người cô.
“Long Tư Hạo, anh đến đây làm gì? Tại sao anh có thể vào được đây? Và làm sao anh biết tôi đang ở đây?”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn bất mãn của Lê Hiểu Mạn, chân mày Long Tư Hạo hơi chau lại, cánh môi cong lên vẽ ra một nụ cười, giọng điệu trêu chọc: “Hiểu Hiểu, một câu hỏi em lại hỏi anh nhiều vấn đề như vậy, em muốn anh trả lời cái nào trước tiên? Vừa mới gặp mặt, em đã nghĩ muốn anh mệt chết sao?”
Cái câu “Vừa mới gặp mặt đã nghĩ muốn anh mệt chết” kia của anh không khỏi khiến Lê Hiểu Mạn nghĩ sang một tầng nghĩa khác.
Cô giương mắt trừng anh một cái, cũng lười phải quanh co với anh, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
Long Tư Hạo thấy như vậy, bằng duỗi cánh tay dài thượt của mình ra, kéo ngược cô vào trong ngực anh, mí mắt cụp xuống ánh nhìn nóng rực phủ lên người cô: “Hiểu Hiểu, hôm nay là anh cố ý tới gặp em, em xác định không muốn ở cùng anh một lúc?”
Lê Hiểu Mạn liếc anh một cái, liền nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, ròng rã một tháng cũng không thấy anh đến tìm cô, cố ý xa lánh cô, khiến cho cô rất khó chịu.