Thấy Lạc Thụy lại nhiều lời, ánh mắt Long Tư Hạo lạnh thấu xương nhìn anh ta, chạy thẳng về bệnh viện.
…
Bệnh viện.
Hoắc Nghiệp Hoằng đã tỉnh lại, kiên trì phải đến phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn đành phải nói Lâm Mạch Mạch phụ đỡ ông đi.
Lúc này cô và Lâm Mạch Mạch, Lăng Hàn Dạ đều ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trừ Hoắc Nghiệp Hoằng, còn có Hạ Lâm, Hạ Thanh Vinh và Lưu Như đã sớm trả về.
Lê Hiểu Mạn thấy Lăng Mạch Mạch và Lăng Hàn Dạ ở bệnh viện cùng cô hồi lâu, cô nhìn bọn họ, ngượng ngùng nói: “Mạch Mạch, hai người ở cùng mình lâu rồi, hai người về đi! Mình ở một mình được.”
Lần này Long Tư Hạo chuyện xé bé ra to, anh gọi Lâm Mạch Mạch tới ở cùng cô là đúng, lại gọi cho Lăng Hàn Dạ tới cùng.
Lăng Hàn Dạ là thái tử gia Tập đoàn Lăng thị, ba mẹ và công ty chính đều ở thành phố H, anh ta chắc có chuyện của anh ta phải làm! Nhưng bây giờ lại ở bệnh viện cùng Lâm Mạch Mạch và cô, khiến cô cảm thấy thật ngại.
Có điều Long Tư Hạo coi trọng cô như vậy, vẫn làm cô rất vui vẻ yên tâm, rất cảm động.
Cô không thể không thừa nhận, được anh yêu thật hạnh phúc.
Anh mới rời đi một lúc, bây giờ cô đã bắt đầu nhớ anh.
Lăng Hàn Dạ nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng hài hước: “Long phu nhân tương lai, không nhận được lệnh của Long thiếu, chúng ta không dám tự rời đi, nếu không, Long thiếu sẽ muốn mạng tôi, có thể thấy ở trong lòng anh ấy, cô còn quan trọng hơn những anh em cùng anh ấy vào sinh ra tử này.”
Lê Hiểu Mạn vì lời của Lăng Hàn Dạ mà càng ngượng ngùng hơn: “Nếu anh có chuyện thì đi trước đi, yên tâm, tôi sẽ nói với anh ấy là tôi để cho hai người đi, anh ấy sẽ không làm gì anh.”
Lăng Hàn Dạ híp mắt, câu môi tà mị cười, giọng hài hước: “Có thể quyết định thay Long thiếu, xem ra cô và Long thiếu…”
Anh ta còn chưa dứt lời, Hạ Lâm mặc áo vô khuẩn từ trong phòng chăm sóc đặc biệt chảy ra, giống như bị ủy khuất cực lớn.
Cô ta hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn Lê Hiểu Mạn, siết chặt hai tay, mặt đầy tức giận: “Lê Hiểu Mạn… Tôi sẽ không bỏ rơi Vân Hy, cho dù ông nội đứng về phía cô, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Vân Hy, tôi đã có con của Vân Hy, tôi và Vân Hy đã đính hôn, chờ Vân Hy tỉnh lại, chúng tôi sẽ kết hôn.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn Hạ Lâm lê hóa đái vũ, qua lời cô ta nói, cô không khó đoán được, nhất định là ông nội nói lời gì khó nghe, cô ta mới khóc.
Cô không trả lời Hạ Lâm, vì khinh thường cô ta, cô căn bản không quan tâm Hoắc Vân Hy nữa, nói thêm một câu với cô chính là lãng phí miệng lưỡi.
Cô không đáp, nhưng không có nghĩa là Lâm Mạch Mạch không đáp.
Lâm Mạch Mạch đi tới trước mặt Hạ Lâm, vì cô cao hơn Hạ Lâm, vì vậy khí thế hơn Hạ Lâm rất nhiều.
Ánh mắt cô khinh thường nhìn Hạ Lâm, hừ lạnh nói: “Hừ… Cặn bã nam phối hợp với tiện nữ, sinh ra đều là loại bỉ ổi cặn bã, cái loại đàn ông cũng chỉ có cô quý trọng, vì các người cá mè một lứa, nhưng mà có chuyện tôi muốn nhắc nhở các người, cô mắt mù não tàn sao? Hoắc cặn bã nằm đó như vậy, cô thật sự chắc chắn anh ta có thể tỉnh lại sao? Nếu tôi là ông trời, tuyệt đối sẽ không để cho anh ta tỉnh lại, cho nên, anh ta có thể tỉnh lại hay không còn là ẩn số, cô còn nói gả cho anh ta, thế cô gả cho tro cốt đi, cô nói những lời này là bắt nạt Mạn Mạn sao? Mạn Mạn đã sớm không thương Hoắc cặn bã nữa, chỉ có cô còn não tàn cho là Mạn Mạn thích anh ta, cho là đoạt đi Hoắc cặn bã rất có cảm giác thành tựu, cho là như vậy thì đả kích Mạn Mạn rồi, cho là mình cướp được của quý, cô đúng là con lừa ngu ngốc, cô cướp đi cùng lắm là “rác rưởi” người người chán ghét mà thôi, cô cảm thấy Mạn Mạn sẽ quan tâm “rác rưởi” hôi thối sao? Tỉnh lại đi… con lừa ngu ngốc…”
“Cô… Cô…” Hạ Lâm tức giận đỏ mặt, thở không ra hơi, hai mắt dữ tợn tức giận nhìn Lâm Mạch Mạch, giận không thôi hét lên: “Cô dám nói tôi như vậy? Cô… Cô dựa vào cái gì? Cô là thứ gì?”
Dứt lời, cô ta nâng tay lên, hung hăng tát về phía Lâm Mạch Mạch.
“Mạch Mạch… Cẩn thận…” Lê Hiểu Mạn thấy thế, lo lắng hô.
Cô chuẩn bị chạy lên ngăn cản, Lăng Hàn Dạ ánh mắt lạnh lẽo, đi tới trước người Hạ Lâm, bàn tay nắm chặt cổ tay Hạ Lâm.
Anh ta nheo mắt, trên mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị nhưng lực tay trên cổ tay Hạ Lâm cực lớn, năm ngón tay thon dài của anh như muốn bóp nát xương tay Hạ Lâm, làm Hạ Lâm nhíu chặt mày, cổ tay đau đớn.
“Anh… Anh… Buông tay…” Hạ Lâm đau đến sắc mặt trắng bệch, hai mắt hoảng sợ nhìn cổ tay mình, người đàn ông tuấn mỹ cười mặt đầy tà mị.
Cô ta và anh không thù không oán, chưa từng đắc tội anh, cô ta không hiểu, tại sao anh lại hạ thủ với cô ta ác như vậy.
Hai mắt Lăng Hàn Dạ chứa ý cười nhìn Hạ Lâm, trong mắt màu nâu chợt lóe lạnh lùng, môi mỏng tà mị nhếch lên: “Sau này đừng tùy tiện đánh người, nhất là…”
Lăng Hàn Dạ ngừng lại, cánh tay dài duỗi ra, kéo Lâm Mạch Mạch đứng bên cạnh đang kinh ngạc vào ngực anh, tiếp tục nói: “Cô ấy là người của tôi, tôi có bệnh sạch sẽ, cô đánh cô ấy bẩn thì làm sao?”
Lời này của Lăng Hàn Dạ không thể nghi ngờ là vòng vo nói Hạ Lâm bẩn.
“Anh…” Hạ Lâm tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nhưng không thể làm gì.
“Nhớ lời tôi nói.” Lăng Hàn Dạ nói xong, hất tay, Hạ Lâm hét một tiếng liền nằm dưới đất.
Lâm Mạch Mạch đẩy tay Lăng Hàn Dạ, nhìn Hạ Lâm dưới đất, ngước mắt nhìn Lăng Hàn Dạ: “Thô lỗ như vậy, cô ta đang mang thai, nếu đứa bé có chuyện gì thì làm thế nào?”
Cô nói vậy cũng không phải nói chuyện thay Hạ Lâm, mà là cố ý, vì cô hiểu Lăng Hàn Dạ, có lúc anh rất độc lưỡi, cho nên câu trả lời của anh có thể kích thích đến Hạ Lâm.
Mà Lăng Hàn Dạ không làm cô thất vọng.
Lăng Hàn Dạ khinh thường liếc Hạ Lâm, thanh âm dí dỏm nhưng mang theo châm chọc: “Cũng không phải con tôi, mất thì mất, huống chi rác rưởi sinh ra dĩ nhiên là rác rưởi, mất thì vừa vặn cống hiến bảo vệ môi trường cho thế giới này, sao không làm?”
Hạ Lâm bị lời Lăng Hàn Dạ chọc tức siết chặt hai tay, mặc kệ móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay cô ta.
Lúc này, một giọng nói truyền tới: “Lâm Lâm…”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn, Lâm Mạch Mạch, Lăng Hàn Dạ, Hạ Lâm đều quay đầu nhìn, thấy Lý Tuyết Hà chạy tới.
Chắc hẳn bà biết chuyện Hoắc Vân Hy gặp tai nan giao thông, trên mặt tràn đầy lo âu sốt ruột, cặp mắt hơi sưng đỏ, giống như khóc.
Giờ phút này, khóe mắt bà còn nước mắt.