“Tôi không giết người, nói một nghìn một vạn lần cũng vậy, tôi không giết người, cảnh sát mấy người không thể phán oan bừa bãi vậy được.”
Thẩm vấn thêm hồi lâu, Lê Hiểu Mạn vẫn khăng khăng không giết người, ba cảnh sát bắt đầu bực mình.
“Oan uổng?” Đội trưởng Hà đứng lên, đưa báo cáo pháp chứng gửi tới đặt trước mặt Lê Hiểu Mạn, thần sắc uy nghiêm nói: “Cô còn dám nói dối? Báo cáo đã gửi tới, trên dao và cổ người chết đều chỉ có dấu vân tay của một mình cô, pháp y đã chứng nhận, thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng mười một rưỡi cho đến mười hai giờ đêm hôm qua, mà hôm đó mời một giờ hai mươi phút, mọi người đều thấy dì Trương đỡ cô lên lầu, sau đó mãi đến mười hai giờ cũng không có bất kỳ ai thấy dì ta xuất hiện cả, mãi đến khi mẹ chồng cũ của cô là bà Lý Tuyết Hà đến phòng cô phát hiện người đã chết, cũng không ai thấy cô xuống lầu, mà trong khoảng thời gian này cô cũng đủ thời gian giết người.”
Lê Hiểu Mạn nhìn báo cáo vân tay Đội trưởng Hà ném tới trước mặt mình, hoàn toàn ngây ngẩn, sao có thể? Cô căn bản không chạm vào con dao kia, căn bản không giết người.
Cô bị người hãm hại, đến cùng là ai muốn hãm hại cô? Là Lý Tuyết Hà hay là Hạ Lâm?
Hai tay cô xiết chặt, nâng mắt trấn định nhìn Đội trưởng Hà: “Cho dù trên dao và cổ dì Trương có dấu vân tay của tôi cũng không đủ để chứng minh tôi giết dì ấy, tôi bị hãm hại, tôi căn bản không có động cơ giết dì Trương, hơn nữa tôi còn là con gái, dù có cầm dao muốn giết dì Trương, dì ấy cũng phải giãy dụa trốn đi, muốn chạy thoát! Cũng sẽ để lại trên người tôi vết cào cấu linh tinh gì đó chứ, các anh chắc cũng đã thăm dò hiện trường, hiện trường căn bản không có dấu vết đánh nhau, trên người tôi cũng không vết thương, mấy người cho rằng tôi tài giỏi đến đâu mà dễ dàng giết dì Trương như vậy?”
“Lê Hiểu Mạn, cô không cần nói dối nữa, bởi vì dì Trương tin cô nên không phòng bị, cô thừa dịp dì ta chưa chuẩn bị mà ra ta, dì Trương tuổi cũng đã lớn, sao có thể là đối thủ của cô? Cô có thể không nhận tội, cũng có giữ im lặng, nhưng từ giờ trở đi mỗi câu nói của cô đều được ghi vào bản tường trình, chúng tôi sẽ đem tất cả các căn cứ chính xác trình lên viện kiểm sát, cô cứ chờ đền tội ngồi tù đi!”
Đội trưởng Hà sắc mặt nghiêm khắc nói xong, đứng lên rời khỏi phòng thẩm vấn.
Mà Lê Hiểu Mạn nghe Đội trưởng Hà nói vậy, cả người hoàn toàn ngây ngẩn, cô hạ mắt, nước mắt rơi như mưa, thấp giọng nỉ non: “Tôi không giết người... Tôi không giết người...”
Là ai phải hãm hại cô như vậy, là ai hận chỉ muốn cô chết đến thế?
Cô bắt đầu nản lòng thoái chí, nước mắt trong suốt ướt đẫm khuôn mặt thanh lệ của cô, hai tay cô nắm chặt, cắn chặt môi dưới khóc không ra tiếng.
Giờ phút này cô thật hy vọng Long Tư Hạo có thể xuất hiện trước mặt mình, cô rất muốn gặp anh, rất muốn nhào vào lồng ngực ấm áp và an toàn ấy, rất muốn nói cho anh biết cô không giết người, rất muốn nghe anh nói một câu, anh tin em.
Ánh mắt cô dại ra, mặt không chút thay đổi mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, cô giống như một cái xác không hồn, tùy ý để hai người cảnh sát mang cô khỏi phòng thẩm vấn, sau đó mang tới trại tạm giam.
Mà tin tức đại thọ bảy mươi của Hoắc Nghiệp Hoằng xảy ra án mạng, người hầu ở Hoắc gia hơn hai mươi năm bị giết, hung thủ bị tình nghi là cháu dâu cũ xuất hiện trên đầu đề tất cả báo chí ở thành phố K.
Bởi vậy, tin Lê Hiểu Mạn bị cảnh sát bắt tới cục cảnh sát không chỉ Lâm Mạch Mạch biết, Lạc Thụy đương nhiên cũng biết.
Sau khi hiểu ra cậu ta lập tức kích động gọi điện thoại cho Long Tư Hạo còn đang ở Pháp.
“Tổng giám đốc, không ổn rồi, xảy ra chuyện, chuyện ông ngoại của ngài trước đừng bàn tới, dù sao lão nhân gia cũng đã mất tích lâu như vậy ròi, ngài vẫn nên về trước quản chuyện Hiểu bảo bối anh yêu nhất đi!”
Điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp mang tho chút lo lắng của Long Tư Hạo: “Hiểu Hiểu làm sao vậy?”
“Tổng giám đốc, nói anh cũng không tin, Lê tiểu thư giết người, giờ đang bị đưa vào phòng tạm giam...”
Không đợi Lạc Thụy nói xong, Long Tư Hạo lạnh như băng lạnh thấu xương giận dữ rống lên: “Lạc Thụy, tôi thấy cậu chán sống rồi, tôi bảo cậu bảo vệ cô ấy, vậy mà cậu lại để cô ấy bị bắt vào phòng tạm giam? Chờ tôi xử lý xong chuyện này trở về sẽ tính sổ với cậu, lập tức liên hệ với luật sư Lâm...”
...
Cúp điện thoại, Lạc Thụy dựa theo lời Long Tư Hạo nói liên hệ với luật sư Lâm, sau đó cùng anh ta đến cục cảnh sát.
Đúng lúc đụng trúng Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy cũng mang theo luật sư đến.
Bọn họ đều muốn gặp Lê Hiểu Mạn, sau khi được cảnh sát đồng ý, cảnh ngục mới đưa Lê Hiểu Mạn từ phòng tạm giam dẫn ra.
Lúc này gương mặt cô không chút thay đổi, đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ, nước mắt đã khô cạn, ánh mắt dại ra, trên người đã mặc bộ đồ tù nhân màu vàng của trại tạm giam.
Lạc Thụy từ trên xuống dưới đánh giá Lê Hiểu Mạn, đau lòng nhíu mày, thiếu chút nữa nhịn không được xông lên đánh cảnh ngục.
[(1) Tam đường hội thẩm: Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án. Trường hợp này thường xảy ra khi có vụ án lớn, hoặc liên quan đến nhân vật nhạy cảm. Tam đường hội thẩm cũng có thể hiểu là ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc. (Theo baike.baidu)