Trương Hồng vừa nghe vậy thì luống cuống, gấp gáp nói: “Thiếu gia, tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra, có... có người uy hiếp tôi nói phải tìm cái này vào phòng ngủ của thiếu gia và thiếu phu nhân, tôi... căn bản là không biết vậy ở dưới giường là vật gì, tôi... Tôi chỉ chịu trách nhiệm tìm nó, rồi cầm đi...”
Trương Hồng nhìn Long Tư Hạo nói xong liền quay sang Lê Hiểu Mạn: “Thiếu phu nhân, xin hãy tin tưởng tôi, thật sự tôi không biết gì cả, tôi cũng không biết đây là cái gì...”
Lê Hiểu Mạn thấy Trương Hồng thành khẩn, nước mắt rơi như mưa, không giống như đang nói láo, cô lại gần, nhìn cô ta: “Vậy nói cho tôi biết, ai đã huy hiếp cô? Muốn cô cầm đi đâu? Đưa cho ai?”
Trương Hồng nhìn Lê Hiểu Mạn rồi lại nhìn sang Long Tư Hạo: “Thiếu... Thiếu gia, tôi hôm qua... có người gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói người thân của tôi đang ở trong tay hắn, bảo tôi tới phòng ngủ của thiếu phu nhân tìm vật kia, là người đó nói tôi tìm vật này ở dưới giường.”
Nghe vậy, ánh mắt Long Tư Hạo thêm phần sắc bén: “Người đó là ai?”
Trương Hồng lắc đầu khóc: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi không biết, tôi không biết người kia là ai, tôi... Tôi thật sự không biết...”
Thấy Trương Hồng khóc lóc thảm thưởng, đáy mắt Lê Hiểu Mạn hiện lên vẻ suy tính, lấy máy ghi âm cỡ nhỏ ra đưa cho Trương Hồng: “Cầm đi, cần để chỗ nào thì để chỗ đó, cứ theo lời người kia nói mà làm là được.”
Trương Hồng đang khóc không hiểu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Thiếu... thiếu phu nhân.. Đây là...”
Thấy Trương Hồng không rõ, Lê Hiểu Mạn đỡ cô dậy, ánh mắt lãnh đạm: “Nếu như cô muốn tiếp tục ở đây, hãy làm như lời tôi nói, coi như chúng tôi chưa phát hiện ra chuyện này, cũng đừng nói với ai khác, bây giờ đi đi.”
Trương Hồng nhìn Long Tư Hạo, thấy anh không có ý phản đối, cô lại nhìn Lê Hiểu Mạn, nặng nề gật đầu: “Vâng!”
Dứt lời, Trương Hồng liền cầm máy ghi âm có chức năng hẹn giờ cùng dụng cụ quét dọn của mình ra ngoài.
Sau khi Trương Hồng rời đi, Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo, khẽ nói: “Chuyện sau đó giao cho anh xử lý.”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn thông minh cơ trí, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Không hổ là Hiểu Hiểu mà anh yêu, chiêu này của em là tương kế tựu kế, dẫn xà xuất động, kế sách này rất tuyệt.”
Như lời Long Tư Hạo nói, Long Tư Hạo sở dĩ trả lại máy ghi âm cho Trương Hồng, chính là muốn Trương Hồng cầm đến cho người kia, sau đó nhân cơ hội bắt người đó.
Cô tin chỉ cần giám thị nhất cử nhất động của Trương Hồng thì sẽ tra ra được chút dấu vết gì đó.
Tiểu Nghiên Nghiên đứng một bên nhìn Long Tư Hạo và mẹ mình đang ôm nhau, ngây thơ bước đến kéo kéo chui vào giữa hai người.
Đôi mắt tinh khiết chớp chớp: “Các vị đại nhân, trước mặt trẻ con không thể không chú ý hơn được sao? Anh anh em em như thế sẽ dạy hư trẻ nhỏ đó. Chú đẹp trai, chú và mẹ vẫn chưa có chứng nhận, sau này không thể anh anh em em lăn vào giường luôn được, chú đẹp trai mẹ nếu không cẩn thận tạo ra một người, mẹ chưa cưới sẽ rất mất mặt đó..”
Nói đến đây, Tiểu Nghiên Nghiên dừng lại, vẻ mặt một tiểu đại nhân vô cùng khi phách nhìn Long Tư Hạo và mẹ: “Mặc dù con là do mẹ và người xấu dưới tình huống không hợp pháp chế tạo ra, nhưng mẹ đã phạm sai lầm một lần rồi thì không thể phạm sai lầm lần thứ hai. Lần đầu tiên là sai lầm, lần thứ hai vẫn phạm phải thì chính là không chịu tỉnh ngộ.”
Nghe những lời này của Tiểu Nghiên Nghiên, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn khóe miệng giật giật.
Chế tạo, lăn vào giường, những lời này là ai đã dạy đứa nhỏ này?
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mình nói xong, thấy khoảng cách hai người vẫn gần, tiếp tục đặt cánh tay non nớt một lên người Long Tư Hạo, một lên người Lê Hiểu Mạn, dùng sức tách hai người ra.
Vừa đẩy, cô bé vừa kêu: “Lui lại...Lui lại, lui lại cho con đi, không được gần như vậy nữa, không được anh anh em em lăn vào giường đâu.”
Thấy hai người bị đẩy cách xa nhau, lúc này Tiểu Nghiên Nghiên mới thu cánh tay nhỏ bé lại, ai oán nhìn chằm chằm Long Tư Hạo, giọng không vui nói: “Chú đẹp trai, cháu và mẹ muốn ngủ trưa, mời chú đẹp trai đi ra ngoài.”
Long Tư Hạo nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đột nhiên oán khí ngút trời với mình, mặc dù trong lòng hơi nghi ngờ nhưng không hỏi gì, chỉ trầm giọng nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài trước.”
Dứt lời, anh liền rời khỏi phòng ngủ.
Lê Hiểu Mạn thấy thái độ của Tiểu Nghiên Nghiên thay đổi với Long Tư Hạo, dịu dàng nhìn con hỏi: “Nghiên Nghiên, con sao vậy? Sao đột nhiên lại có vẻ rất không thích chú Long nữa?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày: “Mẹ, đây là lần thứ ba rồi! Đây là lần thú ba mẹ hỏi con có thích chú đẹp trai kia không. Mẹ nói thật đi, có phải chú đẹp trai chính là người xấu kia?”
Lần này Lê Hiểu Mạn không trực tiếp chối mà cười hỏi ngược lại Tiểu Nghiên Nghiên: “Thế Nghiên Nghiên có hy vọng chú ấy là cha của mình không?”
Tiểu Nghiên Nghiên càng nhíu chặt mày, hàng mi dày khẽ rung, im lặng hồi lâu rồi nói: “Mẹ, con nhớ ba, ông, cậu, cả chị YY nữa, khi nào thì chúng ta mới rời khỏi đây?”
Dứt lời, cô bé dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lê Hiểu Mạn.
Nhìn Tiểu Nghiên Nghiên chờ đợi nhìn mình Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, ôn hòa hỏi: “Nghiên Nghiên muốn rời khỏi đây sao?” Tiểu Nghiên Nghiên im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu trả lời bằng giọng nói non nớt: “Mấy ngày con chưa được gặp cha, cậu, ông ngoại. Mẹ, chúng ta về gặp cha, ông ngoại rồi quay lại có được không?”
Lê Hiểu Mạn dịu dàng xoa đầu Nghiên Nghiên, ánh mắt cưng chiều: “Được, để mẹ đi nói với chú Long.”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy mẹ đồng ý, mỉm cười ngọt ngào với mẹ: “Con ở đây đợi tin tốt của mẹ.”
Dứt lời, Tiểu Nghiên Nghiên đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên che miệng, hắt xì một cái rồi nói: “Mẹ, hôm nay con dậy sớm nên hơi mệt.”
Lê Hiểu Mạn nhẹ nói: “Mệt thì ngủ chút đi.”
“Vậy mẹ đừng đi, ở đây với Nghiên Nghiên có được không?”