Sáng sớm dưới lầu, Lạc Thụy, Âu Dương Thần và nhà thôi miên người Mỹ vào gặp cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần cũng tới thì có chút kinh ngạc: “Âu tiên sinh, sao anh cũng tới đây?”
Âu Dương Thần nhìn đại sảnh xa hoa, khóe môi nhếch lên: “Thế nào? Không chào đón sao?”
Lê Hiểu Mạn híp mắt cười: “Đương nhiên là hoan nghênh, anh là ân nhân cứu mạng của tôi mà.”
“Biết tôi là ân nhân là tốt rồi, còn không mau đi pha trà?” Âu Dương Thần nhìn cô một cái liền ngồi xuống ghế.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta một cái sau đó cầm ba cái chén đi pha trà.
Âu Dương Thần, Lạc Thụy và chuyên gia người Mỹ mỗi người một chén.
Chờ Lạc Thụy và chuyên gia thôi miên ngồi xuống, Lê Hiểu Mạn nhìn chuyên gia thôi miên mặt mũi bầm dập liền nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, mặt anh ta bị ai đánh vậy?”
Lạc Thụy nhún vai: “Dù sao không phải tôi.”
Dứt lời, anh ta lại tiếp tục nói: “Ông ta không chịu nói lời nói thật, bị Hỏa Mân Côi tiểu thư thưởng mấy quyền.”
Lê Hiểu Mạn thấy chuyên gia người Mỹ cầm chén trà nãy già không nói gì liền hỏi Lạc Thụy: “Ông ta bị đánh cho mơ hồ rồi hả?”
Lạc Thụy nghe vậy, cười nói: “Ông ta là bị sợ rồi.”
Dứt lời, dứt lời anh ta vỗ vai chuyên gia người Mỹ dọa cho ông ta nhảy dựng.
Lạc Thụy nhìn ông ta căng thẳng thì cười nói: “Này, nhà thôi miên Ried, đừng sợ, phu nhân nhà chúng tôi rất lương thiện, không thích dùng bạo lực đâu, cô ấy chỉ muốn biết thôi miên dẫn đến mất trí nhớ là thế nào, ông mau nói một chút cho phu nhân nhà chúng tôi đi.”
Chuyên gia thôi miên người Mỹ nhìn Lê Hiểu Mạn, im lặng một lúc mới nói: “Phu nhân, chồng cô Long tiên sinh bị thôi miên sâu nên bị mất trí nhớ nhưng trí nhớ của anh ta không hề bị mất đi.”
Lê Hiểu Mạn không hiểu thôi miên nên nghe không thông.
Lạc Thụy nhìn cô nói: “Phu nhân, vẫn để tôi giải thích một chút về thuật thôi miên cho cô thôi.”
Lập tức anh ta cẩn thận nó cho Lê Hiểu Mạn chuyện Long Tư Hạo bị thôi miên mất trí nhớ.
Theo lý thuyết mà nói thì thôi miên là hành vi tâm lý, nhà thôi miên thông qua ngôn ngữ, âm thanh, động tác, ánh mắt tâm lý đưa vào tiềm thức người bị thôi miên, làm thay đổi suy nghĩ và hành vi của người đó.
Một dạng thuật thôi miên có thể làm thay đổi tính tình một người khiến cho người đó từ bi thương biến thành vui vẻ.
Một nhà thôi miên đủ tiêu chuẩn có thể tạm thời làm cho người nào đó mất đi một phần trí nhớ.
ở trạng thái thôi miên sâu, nhà thôi miên có thể làm cho người bị thôi miên rơi vào trạng thái mất trí nhớ nhưng nó là một sự nghịch chuyển, nói cách khác trí nhớ không mất đi mà chỉ đặt sâu trong tiềm thức, tạm thời không lấy ra mà thôi, sau này vẫn có thể lấy trở lại giống như mở ra lệnh phong tỏa trí nhớ.
Nhưng không bài trừ khả năng có thể tự hồi phục trí nhớ.
Bởi vì người bị thôi miên gặp chuyện gì đó bị kích thích, nên trí nhớ bị chôn sâu sẽ tự sống lại.
Mà người bị thôi miên muốn nghĩ gì đó bị chôn sâu mà không có nhà thôi miên dẫn dắt sẽ thường bị đau đầu.
Nghe Lạc Thụy nói vậy, Lê Hiểu Mạn hoàn toàn hiểu rõ, trách không được Tư Hạo thường xuyên bị đau đầu.
Lập tức cô nhìn chuyên gia thôi miên Ried: “Là ông khiến Tư Hạo mất trí nhớ, hy vọng ông có thể để anh ấy khôi phục lại trí nhớ của mình.”
Dứt lời cô liền đứng lên.
Lạc Thụy đúng lên kéo ông ta: “Chuyên gia Ried, tổng giám đốc nhà chúng tôi nhờ ông rồi.”
Lập tức mấy người đi lên lầu ba.
Long Tư Hạo đã tỉnh, vừa rửa mặt xong đang từ trong nhà tắm ra ngoài.
Anh không thấy bóng dáng cô vợ bảo bối của mình đâu, lúc này thấy người lại còn mang theo ba người đàn ông tiến vào, anh trầm mắt: “Sáng sớm đã đi đâu hả?”
Lê Hiểu Mạn tiến lên cười giới thiệu với anh: “bên cạnh Lạc Thụy là Âu Dương Thần, là người cứu em, anh có ấn tượng không?”
Long Tư Hạo nhìn Âu Dương Thần, ánh mắt nhìn chuyên gia thôi miên người Mỹ thì ánh mắt híp lại: “Hiểu Hiểu, em để ông ta tới là…”
“Ông ta là một chuyên gia cao cấp thôi miên người Mỹ, là người đã thôi miên anh, ông ta tới đây là để làm anh khôi phục trí nhớ.”
Dứt lời cô nhìn chuyên gia thôi miên cười nói: “Chuyên gia Ried, Tư Hạo giao cho ông, hy vọng ông không làm tôi thất vọng.”
Nói xong cô không cho Long Tư Hạo có cơ hội nói chuyện liền bước ra ngoài.
Âu Dương Thần, Lạc Thụy cũng kéo nhau ra ngoài.
Âu Dương Thần khoanh hai tay nhìn Lê Hiểu Mạn và Lạc Thụy sau đó nhếch môi hỏi: “Không phải các người đều biết Long Tư Hạo đã khôi phục trí nhớ sao? Còn để chuyên gia thôi miên vào đó làm gì?”
Lạc Thụy nhìn anh ta nói: “Âu Dương tiên sinh, anh không hiểu rồi, phu nhân nhà chúng tôi đang tìm bậc thang cho tổng giám đốc, tổng giám đốc nhà chúng tôi giả vờ mất trí nhớ nhưng vẫn xấu hổ nhận cho nên chuyên gia thôi miên đi vào làm bộ một chút để tổng giám đốc nhà chúng tôi thuận lý thành chương khôi phục trí nhớ mà thôi.”
Lạc Thụy cho rằng đến giờ Long Tư Hạo vẫn giả vờ mất trí là xấu hổ nhận.
Âu Dương Thần nhìn cánh cửa đang đóng liền nhíu mày: “Nhỡ may anh ta vẫn không chịu khôi phục trí nhớ thì các người làm sao?”
Lê Hiểu Mạn biết Hoắc Vân Hy đã qua cơn nguy hiểm hiện tại đang về biệt thự, lúc này đang nghỉ ngơi.
Chờ mấy hôm nữa trạng thái tinh thần của cô tốt lên, trong lòng bình tĩnh lại cũng đã phát hiện Long Tư Hạo khôi phục trí nhớ.
Chỉ là bọn họ ở bên cạnh dò xét anh nhưng mỗi lần anh vẫn không trực tiếp trả lời rốt cuộc anh đã nhớ lại hay chưa.
Cho nên cô để chuyên gia thôi miên di vào là kiểm tra cho anh, nếu anh còn giả bộ thì cô đành dùng ‘sát chiêu’ rồi.
20 phút sau chuyên gia thôi miên đẩy cửa phòng đi ra.
Lê Hiểu Mạn nhìn ông ta sau đó đi vào phòng ngủ trực tiếp đến trước mặt Long Tư Hạo.
Cô nhìn anh: “Tư Hạo, nhớ ra chưa?”
Long Tư Hạo nhìn cô cười dịu dàng: “Vẫn chưa.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày: “Thật sao? Anh xác định vẫn chưa nhớ ra sao?”
Long Tư Hạo nhìn chuyên gia thôi miên: “Hiểu Hiểu có thể hỏi ông ta.”
Lạc Thụy nhìn nhà thôi miên hỏi: “Tổng giám đốc vẫn chưa khôi phục trí nhớ sao?”
Chuyên gia thôi miên người Mỹ đang muốn nói thì Âu Dương Thần đã tiến lên.
“Tôi có biện pháp để cho anh ta khôi phục trí nhớ.”
Long Tư Hạo nghe anh ta nói liền nhíu mày: “Anh là nhà thôi miên sao?”
Âu Dương Thần nhếch môi cười: “Là ông nội tôi nhưng mà tôi là chân truyền của ông ấy.”
“Oà.” Lạc Thụy khoa trương nhìn Âu Dương Thần: “Vậy anh nhanh chữa trị cho tổng giám đốc nhà chúng tôi đi.”
Âu Dương thần nhướng mày cười: “Cách của tôi rất đơn giản, lấy độc trị độc.”
Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo liền hỏi: “Như thế nào là lấy độc trị độc?”
Âu Dương Thần bẻ bẻ cổ tay: “Đương nhiên là gõ đầu anh ta, gõ cho tới khi khôi phục trí nhớ mới thôi.”
“Gõ đầu?” Lạc Thụy trừng mắt, há to mồm, lại nhìn mắt Long Tư Hạo, lập tức giơ ngón tay cái lê: “Biện pháp này tốt, Âu tiên sinh mời, vì tổng giám đốc có thể nhanh chóng khôi phục trí nhớ, mời xuống tay không cần quá nhẹ, tôi sợ hiệu quả không quá rõ ràng.”
Âu Dương thần làm thủ thế ok với anh ta sau đó đi về phía Long Tư Hạo.
“Cô không ngại chứ?” anh ta đang hỏi Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn đau lòng nhìn Long Tư Hạo: “Qúa tàn nhẫn…”
Lập tức cô nhìn Âu Dương Thần, nói rất uyển chuyển: “Nhưng mà thử một lần thì tôi không ngại đâu.’
Dứt lời cô cười vô tội nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, anh không được phản kháng, phải tích cực trị liệu có biết không?”