khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn nháy mắt đỏ áu, đôi mắt không vui nhìn anh: “Tôi chủ động thì anh không biết cự tuyệt sao? Anh không biết người bị bỏ thuốc thì ý thức sẽ không rõ sao?”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, trong mắt bắn ra lệ khí, gương mặt tuấn mỹ vẫn bày ra biểu tình thâm thúy như cũ, đôi môi mỏng mím lại, lạnh nhạt phun ra một câu: “Biết là thế cho nên tôi mới cứu em.”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn bị Long Tư Hạo lạnh nhạt nói một câu làm cho sượng cả mặt, suýt chút nữa thì phun ra máu, cô phát hiện người đàn ông này có thể làm cho người ta tức chết không đền mạng.
Cô cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, tìm một tờ nhân dân tệ từ trong túi ra, trực tiếp nhét cho anh, nghiến răng nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, xem như tôi đi tìm một con vịt vậy, đây là thù lao của anh, còn có, nhân tiện cho anh một đánh gia, kỹ thuật của anh thật thối nát.”
Cô đẩy cửa xe tức giận đi xuống.
Kỹ thuật của anh thối nát thật sao? Long Tư Hạo nhìn tờ 100 tệ trong tay, đôi mắt thâm thúy nheo lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng không rõ, sau đó nhếch môi không nhìn ra được là anh đang tức giận hay vui vẻ.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt nhạy cảm xuyên qua cửa kính xe rơi vào bóng dáng mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt tối tăm buộc chặt.
Bar Khuynh Tình.
Mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn vào không khí,tiếng nhạc trên sàn nảy vỗ vào lỗ tai, nam nữ muôn hình muôn vẻ không ngừng lắc lư thân thể.
Từ lúc Lê Hiểu Mạn từ trên xe Long Tư Hạo đi xuống liền tiến vào quán bar này, đây là lần đầu tiên cô đến bar, âm nhạc điếc tai nhức óc kích thích đau cả màng tai cô.
Không khí ồn ào nơi này không hợp với cô, cô rất không thích, nếu không phải bị Hoắc Vân Hy làm tổn thương trái tim thì cô sẽ không chạy tới nơi này.
Lúc này cô đang ngồi trên quầy bar, vừa uống được vài ly thì khuôn mặt đã đỏ hồng không thôi,giống như quả anh đào chín mọng, quyến rũ mê người.
Tầm mắt cô có chút hoảng hốt, vừa ngước mắt lên liền thấy bốn năm tên đàn ông đang đi tới,trong lòng có cảm giác không tốt, cô chau mày, đứng lên muốn rời đi thì một người đàn ông trong đó chặn cô lại.
Người đàn ông chặn đường cô chừng hơn 40 tuổi, cả người toàn mùi rượu, dây chuyền vàng trên cô nhìn rát rõ, ông ta cười bỉ ổi, một bàn tay đặt lên vai cô, hai mắt háo sắc nhìn cô: “Người đẹp, một mình uống rượu thật cô đơn, anh trai uống cùng em.”
Lê Hiểu Mạn cựa vai, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang khoác vai cô: “Cút ngay, tôi không cần anh uống cùng.”
Cô càng cựa quậy thì người đàn ông càng ôm chặt lấy cô, cười vô cùng bỉ ổi: “Em gái à, cùng anh chơi đùa đi.”
Nhìn bộ dạng ghê tởm của hắn ta, Lê Hiểu Mạn lại nghĩ tới một màn ở khách sạn, trong lòng dâng lên sự tức giận, cô nheo mắt, ra sức vùng vẫy, một đạp đá vào bụng dưới hắn ta, nhân lúc hắn ta khom lưng vì đau, cô đẩy hắn ra sau đó chạy ra khỏi bar.
Người đàn ông bị đá trúng đau đến nhe rung, giận dữ hét lên: “Mẹ kiếp, bắt người đàn bà kia cho lão tử.”
“Vâng, anh Tuyền.” bốn người đàn ông sau lưng đuổi theo.
Lê Hiểu Mạn vừa chạy ra khỏi quán bar thì đã bị bốn người đàn ông đuổi theo vây quanh, trong đó có một người đàn ông bắt lấy cổ tay cô.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn hoảng hốt, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông đang giữ chặt cổ tay cô, vùng vẫy: “Buông ra.”
“Cô em dám động tay động chân với anh Tuyền, cô em chết chắc rồi.” người đàn ông bắt được cổ tay cô ngoan độc nhìn cô, cứng rắn kéo cô vào bar.