Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy anh đang suy nghĩ mà không nói gì, hỏi: “Chồng, anh đang nghĩ gì vậy?”

Long Tư Hạo thu hồi suy nghĩ, đưa mắt cưng chiều nhìn cô, cười: “Đang suy nghĩ nên đổi lại tư thế thân mật với vợ.”

Lê Hiểu Mạn đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Không đứng đắn gì cả.”

“Tác dụng lớn nhất của giường chính là không đứng đắn, cho nên khi ở cùng vợ tại sao lại phải làm bộ đứng đắn?”

Lê Hiểu Mạn cảm thấy thua chồng cô rồi.

Long Tư Hạo áp cô dưới thân, ánh mắt sáng bừng: “Vợ muốn biết đàn ông giữ phụ nữ lại bằng cách nào không?”

Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh: “Chồng xin hãy nói, người làm vợ này xin lắng tai nghe.”

Trong mắt Long Tư Hạo tràn nập nụ cười, không nhịn được dịu dàng chạm nhẹ vào đỉnh mũi cô, đôi môi mỏng đưa ra sau tai, giọng nói trầm thấp mang theo tia khàn khàn: “Bí quyết đàn ông giữ chân phụ nữ, đó là dũng mạnh trên giường...”

Không đợi Long Tư Hạo nói xong, Lê Hiểu Mạn liền hôn lên môi anh, cô biết mình không chặn lại thì nhất định anh sẽ nói thêm nhiều điều khiến cô đỏ mặt hơn nữa.

Trong mắt người khác, anh bề ngoài cao quý, tuấn mỹ bất phàm, nhưng kì thực là "hư" từ trong xương.

Long Tư Hạo mỉm cười nhìn cô chủ động hôn mình, ôm cô xoay người, để cô nằm trên người mình.

Hai người dây dưa đến nửa đêm, Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn đã ngủ thiếp đi thì mới buông tha cho cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau đó bưng nước ấm ra ngoài cho cô.

Sau khi làm xong, anh mới gọi cho Lạc Thụy bảo đi điều tra người đỡ đẻ cho Lê Hiểu Mạn năm năm trước có phải bác sỹ phụ khoa kia không.

...

Vì "chiến đấu" với Long Tư Hạo đến tận nửa đêm mới ngủ, khi Lê Hiểu Mạn ngủ dậy đã là mười giờ sáng.

Cô ngồi trong phòng làm việc, vừa nhìn tờ giấy vừa ngáp.

Tưởng Y Y vừa vào liền nhìn thấy cô đang há miệng ngáp.

“Chị Hiểu Mạn, hôm qua chị ngủ không ngon sao!”

Nghe cô nhắc đến chuyện tối hôm qua, Lê Hiểu Mạn liền nghĩ đến một màn dây dưa nóng bỏng với Long Tư Hạo, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, qua loa đáp: “Ừ, không ngon lắm.”

Tưởng Y Y đi tới trước bàn làm việc của cô, nhìn sắc mặt hồng hào của cô, nói: “Chị Hiểu Mạn, chị gần đây hình như đều không ngủ ngon được. Khi nào thì chị định cho Nghiên Nghiên thêm một đứa em đây?”

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu cười nhìn Tưởng Y Y, khẳng định trả lời một câu: “Đang cố gắng rồi.”

Tưởng Y Y nhìn cô thản nhiên nói thì cười cười: “Em hiểu sao gần đây chị cứ ngủ không ngon rồi. Hóa ra là mỗi đêm đều thi hành nhiệm vụ.”

Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì ngượng ngùng, chỉ là trên mặt cô không hiện ra cảm xúc gì.

Cô đưa tay ra: “Hợp đồng chị kêu em chuẩn bị đâu?”

“Đây ạ.” Tưởng Y Y đưa hợp đồng cho Lê Hiểu Mạn, cười nhìn cô: “Chị Hiểu mạn xem xem có vấn đề gì không? Chúng ta thật sự sẽ hợp tác cùng TE sao?”

“Ừm!” Lê Hiểu Mạn cẩn thận xem xét hợp đồng, sau đó ngẩng đầu nói: “Chị tới TE một chuyến, chỗ này giao em nhé.”

“Chị Hiểu Mạn muốn tự mình ký hợp đồng với giám đốc TE?”

Tưởng Y Y không biết nhiều về chuyện của Lê Hiểu Mạn lắm, cũng không biết tổng giám đốc của TE chính là vị tổng giám đốc đang ở chung cùng Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn gật nhẹ đầu với Tưởng Y Y, đứng lên cầm theo hợp đồng ra khỏi phòng làm việc.

Đúng lúc cô vừa ra khỏi liền nhìn thấy một người vừa không quen lại chẳng quá xa lạ, cũng không cách nào tưởng tượng rằng người đó sẽ đến phòng làm việc của cô - Long Quân Triệt.

Cô không biết sao ông lại tới chỗ cô.

Giờ nhớ tới sự kiện năm năm trước trong hôn lễ của Hoắc Vân Hy, ấn tượng của cô thật sự không tốt chút nào.

Long Quân Triệt đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, cười nhìn cô, giọng nói ôn hòa: “Mạn Mạn, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Lê Hiểu Mạn bình thản nhìn Long Quân Triệt: “Long tiên sinh sao lại tới đây?”

Long Quân Triệt cười: “Tới đây đương nhiên là để định chế trang sức rồi.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đưa mắt sang phía Tưởng Y Y bên cạnh, nhẹ nói: “Y Y, vị này là Long tiên sinh, em phụ trách ông ấy nhé.”

Dứt lời, cô nhìn về phía Long Quân Triệt: “Long tiên sinh, tôi còn có việc, có yêu cầu gì cứ nói với trợ lý Y Y của tôi, cô ấy là nhà thiết kế ưu tú nhất của chúng tôi, đảm bảo thiết kế của cô ấy sẽ khiến ông hài lòng.”

Long Quân Triệt thấy vậy thì hơi cau mày: “Mạn Mạn, nếu tôi chỉ muốn cô thiết kế trang sức thì cô sẽ không từ chối chứ?”

Trên mặt ông luôn mang theo nụ cười ưu nhã hiền hòa.

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn ông, nghĩ đến chuyện năm năm trước thì cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

Sau đó cô liền để cho Tưởng Y Y đưa ông vào phòng khách trước, rồi gọi điện cho Long Tư Hạo nói tối nay cô sẽ nói chuyện hợp tác với anh sau.

Cúp máy, cô liền đi tới phòng khách.

Nhìn Long Quân Triệt đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Hiểu Mạn không quanh co mà hỏi thẳng: “Long tiên sinh và Hoắc Vân Hy có quen biết nhau không?”

Long Quân Triệt đang uống trà nghe vậy thì dừng lại, đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Mạn Mạn sao lại hỏi như vậy?”

Lê Hiểu Mạn hơi híp mắt, đôi mắt chứa thâm ý, cười làm người ta không nhìn ra cảm xúc gì: “Long tiên sinh đầu tiên không phải nên hỏi ngược lại tôi Hoắc Vân Hy là ai hay sao, vậy mà lại hỏi sao tôi lại hỏi như vậy. Xem ra Long tiên sinh thật sự biết Hoắc Vân Hy.""

Long Quân Triệt khẽ cười: “Mạn Mạn không giống trước đây nữa rồi.”

“Đúng, tôi không giống trước đây.” Lê Hiểu Mạn khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn ông sắc bén thêm vài phần: “Tôi không ngu ngốc giống như trước đây, bị người ta lợi dụng mà không biết.”

Nghe thấy cô nói vậy thì Long Quân Triệt hơi nhíu mày, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn mang nét cười ôn hòa thường lệ, chỉ là đáy lòng ông không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài này.

Ông cảm giác, Lê Hiểu Mạn đang có chút gì đó oán giận ông, mà ông thì không hy vọng cô sẽ oán hận mình.

“Mạn Mạn, lời này là có ý gì?”

Lê Hiểu Mạn đi tới ngồi xuống đối diện Long Quân Triệt, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ông, khóe môi khẽ cong lên: “Tôi có ý gì Long tiên sinh hẳn rất rõ ràng. Năm năm trước, hình trong hôn lễ của Hoắc Vân Hy, chẳng phải là kiệt tác của Long tiên sinh sao? Trước ông kéo tôi ra khỏi sảnh yến tiệc, lại cố ý để thang máy dừng ở tầng hai mốt, nói là muốn tôi và ông tới đó ngồi một lát, nhưng thang máy dừng lại ở tầng hai mốt ông không ngăn tôi lại, tôi vừa ra khỏi thang máy liền gặp Hoắc Vân Hy, đây chẳng phải là do hai người đã thông đồng với nhau từ trước à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK