Tròng mắt Long Tư Hạo liếc nhìn hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, yên tâm giao bản thân cho anh được không? Hôm nay bất luận thế nào em cũng không được từ chối anh nữa.”
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, Lê Hiểu Mạn nhanh chóng tỉnh hồn, đẩy Long Tư Hạo ra, cầm lấy chăn đắp lại người, ngước mắt nhìn khuôn mặt đầy khói mù của Long Tư Hạo, đè nén sự hoảng loạn, mím môi: “Tôi.. tôi nghe điện thoại.”
Cô lập tức cầm lấy điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường, không xem là ai gọi đến, cứ thế nhận luôn.
“Alô...”
“Hiểu Hiểu, cậu đã xem tin tức giải trí mới nhất của hôm nay chưa?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút kích động của Lâm Mạch Mạch.
“Tin tức giải trí? Sao vậy? Vẫn... Vẫn chưa xem?” Lê Hiểu Mạn sơ ý liếc nhìn thấy vật đang dâng trào dưới người Long Tư Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng không thôi, lập tức dời tầm mắt đi.
“Vậy mau mở TV đi, hôm nay có tin tức đặc biệt lớn, cậu không thể không xem, nhanh mở lên, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.” Lâm Mạch Mạch kích động nói xong liền cúp điện thoại.
Cau mày nhìn điện thoại đã bị cúp, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, thấy hai tròng mắt âm u của anh đang nhìn cô chầm chầm, dường như có hai cục lửa đang nhảy múa, cô híp mắt, cười đầy vẻ có lỗi: “Xin... Xin lỗi! Tôi...tôi muốn đi xem ti vi, Mạch Mạch bảo hôm nay có tin tức đặc biệt lớn.”
Long Tư Hạo nghe cô nói muốn đi xem tin tức, anh cau mày, ánh mắt thâm trầm.
“Hiểu Hiểu, anh đã nói, em không trốn thoát được.” Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, sau đó đi thẳng vào phòng tắm trước mặt Lê Hiểu Mạn.
Thấy anh đã đi vào, Lê Hiểu Mạn nhanh chóng thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ, mở TV lên.
Một loạt âm thanh “Ư... A...” cùng những hình ảnh kịch liệt hiện lên, dọa cho Lê Hiểu Mạn giật mình.
Lê Hiểu Mạn mở to hai mắt, nhìn thẳng màn hình tinh thể lỏng phía trước, khuôn mặt vốn đã đỏ ửng vì xâu hồ giờ lại càng dữ dội hơn, suýt nữa nhỏ ra máu.
Ngay lúc cô chuẩn bị tắt TV, giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo đột nhiên vang lên: “Hiểu Hiểu, thì ra em thích xem cái này.”
Mắt anh lạnh nhạt lướt qua hình ảnh trên màn hình, Long Tư Hạo ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách với tư thế ưu nhã, hai chân bắt chéo, đôi mắt đen nhánh không hề chớp mắt liếc nhìn TV, khuôn mặt tuấn mỹ thản nhiên, dường anh không phải anh đang xem một bộ phim nóng bỏng, mà là xem phim về cuộc sống bình thường.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đã mặc xong quần áo, tư thế ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm TV không hề nháy mắt, cô nheo mắt: “Ai thích xem cái này chứ? Cũng không biết do ai bỏ vào?”
Lê Hiểu Mạn không biết là ai bỏ vào, nhưng mà Long Tư Hạo biết, tối hôm qua Lạc Thụy nói trong điện thoại đã chuẩn bị cho họ một bộ phim chiến đấu kịch liệt, hẳn là cái này.
Anh thấy Lê Hiểu Mạn vẫn còn đứng ngây ra trước TV, đôi mi anh tuấn khẽ nhếch, giương môi nói: “Hiểu Hiểu, đừng đứng đó nữa, qua đây ngồi cùng nhau xem.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kéo kéo khóe môi, ánh mắt cáu giận liếc nhìn Long Tư Hạo: “Ai muốn xem cùng anh?”
Ngay sau đó cô liền chuẩn bị tắt TV, Long Tư Hạo trầm thấp lên tiếng đan xen chút uất ức: “Hiểu Hiểu, không thể làm, cũng không thể xem phim sao?”
“Anh... Long Tư Hạo, anh là tên khốn kiếp.” Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, xoay người tiến đến, cầm lấy gối trên ghế sa lon đập về phía Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo bắt lấy dễ như trở bàn tay, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa chỉnh đài.
“Long Tư Hạo... Anh buông tôi ra...” Lê Hiểu Mạn đang định giãy giụa, khóe mắt nhìn thấy Hoắc Vân Hy cùng Hạ Lâm trên màn ảnh lớn liền dừng lại, xoay người dán mắt vào TV.
Hoắc Vân Hy cùng Hạ Lâm bị một đám ký giả vây quanh, hiện trường rất kích động, sắc mặt cả hai đều khó coi, nhất là Hoắc Vân Hy, cô nhìn thấy gân xanh trên trán hắn nổi hết cả lên, dáng vẻ đó giống như một con dã thú sắp nổi điên.
Hạ Lâm thì giống như một con mèo nhỏ bị kinh sợ, ôm chặt cánh tay Hoắc Vân Hy.