Giọng Lăng Hàn Dạ kỳ quái truyền vào: “Cho, đương nhiên cho lì xì, chỉ là mấy người không mở cửa sao mà cho?”
Lê Hiểu Mạn thay đồ cô dâu xong, Trần Thi Vi hài lòng nhìn rồi từ từ hạ màn sa xuống.
Lê Hiểu Mạn nghĩ đến Long Tư Hạo còn đang ở ngoài cửa, trong lòng trở nên khẩn trương.
Trước kia, cô chưa từng kết hôn chính thức với hvh, hôn lễ vốn đã lược đi rất nhiều lễ tiết.
Kết hôn với Long Tư Hạo như thế này mới khiến cô có cảm giác như mình thực sự đi lấy chồng.
Lâm Mạch Mạch thấy cô lo lắng thì nói mấy câu đừng quá lo lắng, rồi đứng lên đi tới bên cạnh Lăng Dinah và Tưởng Y Y.
Cô nhướng mày, nhìn cửa nói: “Ai nói không mở cửa sẽ không đưa lì xì được? Cứ đút qua khe cửa ấy.”
Vừa nghe xong, mấy người phía ngoài nhìn xuống phía dưới khe cửa. Lăng Hàn Dạ nhìn Long Tư Hạo hiên ngang tuấn mỹ bên cạnh, cười nói: “Long thiếu, cứ để tôi, tôi tới đưa cho mấy cô ấy.”
Dứt lời, anh đi về phía trước, cả người áp vào cửa, giọng dịu nhẹ: “Mạch Mạch, vợ à, đừng nghịch nữa, mau mở cửa đi.”
Lâm Mạch Mạch nghe thấy Lăng Hàn Dạ gọi mình là vợ thì sửng sốt, sau đó mở lớn mắt hô: “Lăng Hàn Dạ, ai là... vợ của anh?”
Lăng Hàn Dạ tà mị cười: “Người nào vừa nói người đó là vợ của anh, mau mở cửa, bọn anh sẽ đưa tiền lì xì tận tay các em.”
“Không được.” Lăng Dinah từ chối, nói lớn: “Ai biết bọn em mở cửa rồi bọn anh có đưa tiền lì xì hay không? Trước cứ nhét lì xì đi, không đưa lì xì không mở cửa.”
“Không đưa lì xì không mở cửa, không đưa lì xì không mở cửa...” Mấy người bên trong cùng nhau hô lên.
Lăng Dinah, Lâm Mạch Mạch, Tưởng Y Y, còn cả Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Dương Dương, Ngụy Vũ Bân, ba đứa trẻ này nữa.
Long Tư Hạo bên ngoài nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, từ đôi môi mỏng truyền ra giọng nói trầm thấp: “Nhanh nhét lì xì vào đi, đừng làm chậm trễ thời gian đón dâu của tôi.”
Lạc Thụy nhướng mày nhìn anh: “Tổng giám đốc, giác quan thứ chín nói cho tôi biết, ba cô gái bên trong nhất định là cố ý làm khó ngài, sẽ không để cho ngài đón dâu dễ vậy đâu, trực giác nói cho tôi biết dù chúng ta nhét lì xì vào, mấy cô ấy cũng sẽ không mở cửa.”
Lăng Hàn Dạ giật giật môi: “Cậu còn có giác quan thứ chín nữa?”
“Đương nhiên...”
Long Tư Hạo thấy Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy không đưa lì xì ngay còn thảo luận đến cả việc giác quan thứ chín thì hai mắt nheo lại nguy hiểm, hảo tâm nhắc nhở: “Hôm nay là ngày vui của tôi và Hiểu Hiểu.”Tổng giám đốc, anh đừng vội, cô dâu của anh bên trong không thoát được, để tôi nhét lì xì ngay đây.”
Dứt lời, anh ngồi xổm chuẩn bị nhét lì xì vào khe cửa phía dưới.
Vừa đưa lì xì anh vừa nói: “Các mỹ nữ bên trong cầm cho chắc lì xì, mỗi người một cái không nhiều hơn đâu.”
Lăng Hàn Dạ sau đó cũng ngồi xuống giúp Lạc Thụy gửi vào trong.
Mỗi một hồng bao được đút vào trong liền bị Tưởng Y Y nhanh chóng lấy từng cái một.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám... Tám, sao mới tám? Chưa đủ, nữa đi nữa đi.” Tưởng Y Y đếm đếm bao lì xì, thấy chỉ có tám bao, kêu người tiếp tục nhét lì xì vào trong.
Lạc Thụy nói: “Tiểu thư thiện lương xinh đẹp hào phòng Y Y, bên trong có tám người, mỗi người một cái, tám hồng bao là đủ rồi, mau mở cửa đi.”
Lúc này, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương đi lên phía trước.
Tiểu Nghiên Nghiên vỗ vỗ cánh cửa: “Chú Lạc Thụy, hai người kết đôi là chuyện tốt, mỗi người một cái làm sao mà được?”
Sau đó cô bé lại ngọt ngào nói với Long Tư Hạo ở ngoài cửa: “Ba à, giá trị của mẹ chỉ tám bao lì xì thôi sao? Quá ít nha! Chỉ một chút như vậy không thể hiện được ba yêu mẹ như thế nào.”
Dứt lời, cô bé quay đầu nhìn Tiểu Dương Dương, chớp chớp mi: “Anh, em nói đúng không?”
Tiểu Dương Dương tuy tuổi còn nhỏ nhưng luôn có khí chất cao nhã, làm người ta cảm giác sâu không lương được.
Cậu nhóc cười nói: “Ba, em nói đúng đó, chuyện tốt thành đôi, mỗi người một bao lì xì là không đủ đâu.”
Long Tư Hạo ở bên ngoài cười: “Bảo bối, ba lúc nào nói mỗi người chỉ một hồng bao chứ?”
Dứt lời, anh nhìn Khoa Ân và Khưu Đặc ở bên cạnh, bảo bọn họ tiến lên.
Họ nhìn anh khẽ gật đầu rồi lại gần cầm hồng bao đưa cho Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, sau đó cũng ngồi xuống giúp đưa tiền vào trong.
Mấy người bên trong thấy lì xì tiếp tục được đưa vào thì kêu lên: “Oa oa oa oa oa...”
Tiểu Nghiên Nghiên vừa nhặt lì xì vừa cười hì hì: “Cha, con thấy được ba rất yêu mẹ, thật sự rất yêu, đừng ngừng nha, càng nhiều lì xì thì càng cho thấy ba yêu mẹ càng nhiều.”
Lê Hiểu Mạn nhìn lì xì liên tục được nhét vào thì định lên tiếng bảo Lâm Mạch Mạch để cho Long Tư Hạo vào, thì Trần Thi Vi đã làm dấu: “Hiểu Hiểu, nếu nhìn thấy Tư Hạo, trước đừng nói gì.”