Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bọn họ thấy Hoắc Vân Hy nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn, trong lòng thầm nghĩ, tại sao Tổng giám đốc Hoắc thị mãi nhìn Tổng giám đốc phu nhân của TE.

Lê Hiểu Mạn thấy mỗi lần Hoắc Vân Hy đều dẫn ánh mắt toàn trường tới trên người cô, trong lòng tất nhiên rất khó chịu.

Nếu như không phải vì đến xem kịch vui, hôm nay cô sẽ không tới tham dự buổi họp báo sản phẩm mới của Hoắc thị.

Trên mặt cô duy trì nụ cười nhàn nhạt, đi thẳng tới hàng ghế khách quý thứ hai, ngồi xuống sau lưng Long Tư Hạo.

Cô vừa ngồi xuống, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập liền quay đầu nhìn cô.

Lê Hiểu Mạn nhìn hai đứa nhỏ, cô cong môi, chồng cô cưng chiều hai đứa nhỏ này hơn cả cô.

Sáng nay hai đứa nhỏ muốn đến tham gia náo nhiệt, là chồng cô đáp ứng.

Cô nhìn Long Tư Hạo ngồi trước mặt, lại thấy anh không biết giả bộ thâm trầm gì với cô, mà không quay đầu nhìn cô.

Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi bên cạnh anh quay đầu, nhìn Lê Hiểu Mạn chào hỏi: “Mạn Mạn, tới rồi à!”

Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, không chào hỏi ông, vì cô không quên mấy ngày trước lúc cô và Long Tư Hạo cử hành hôn lễ, ông đưa Sophie tới, chạy vào phòng cô dâu nói mấy lời đó.

Cô ngược lại rất bội phục Hoắc Nghiệp Hoằng, mỗi lần sau khi ông làm chuyện tổn thương người còn có thể làm như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Ở trên mặt ông, cô thậm chí không nhìn ra chút áy náy.

Chẳng lẽ cho tới nay ông chưa từng cảm thấy ông đã làm sai sao?

Hay là ông cảm thấy cô sẽ luôn khoan hồng độ lượng với ông, bất kể ông làm chuyện gì tổn thương cô, cô đều sẽ tha thứ và tôn trọng ông?

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn không để ý tới ông, liền nhíu mày thở dài.

“Haiz, Mạn Mạn, ông biết cháu và Tư Hạo đều còn giận ông nội, chờ buổi họp báo kết thúc, ông nội sẽ giải thích.”

Hoắc Vân Hy trên đài đã phát biểu xong.

Lần này Hoắc thị tốn nhiều tiền mời minh tinh điện ảnh và truyền hình Đường Đan Đan làm đại diện cho sản phẩm mới của bọn họ.

Hoắc Vân Hy thân là Tổng giám đốc Hoắc thị cùng Đường Đan Đan tiến hành ký hợp đồng trong buổi họp báo.

Nghi thức ký hợp đồng kết thúc, sau đó là khâu nghi thức mở đầu quan trọng, cần phải có người nắm quyền Hoắc thị Hoắc Nghiệp Hoằng, Tổng giám đốc Hoắc Vân Hy và khách quý đặc biệt cùng khởi động quả cầu.

Khách quý đặc biệt trừ Chủ tịch Hội đá quý, Hội trưởng Hội vàng bạc trang sức ra, còn có Long Tư Hạo.

Nhưng khi người chủ trì mời Long Tư Hạo, Long Tư Hạo không đi lên.

Người chủ trì liên tục mời ba lần, Long Tư Hạo vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, điều này khiến người chủ trì cảm thấy lúng túng, dẫn tới cả hội trường lên tiếng bàn luận, đều đang suy đoán tại sao Long Tư Hạo không muốn lên đài.

Hoắc Nghiệp Hoằng đã đứng trên đài, ông thấy người chủ trì liên tục mời Long Tư Hạo ba lần, anh cũng không có ý muốn lên đài, ông nhíu chặt mày, nói người chủ trì không cần mời nữa.

Tiểu Nghiên Nghiên ngồi cạnh Long Tư Hạo thấy người chủ trì mời ba lần, daddy cũng không lên đài, bé nhìn daddy, lại nhìn quả cầu thủy tinh màu lam nhạt trên đài.

Sau đó bé giơ ngón út chỉ quả cầu, quay đầu nhìn mẹ bé hỏi: “Mẹ, quả cầu to tròn đó là gì thế? Tại sao ông cố Hoắc, chú hai đều nắm tay để trên quả cầu?”

Lê Hiểu Mạn cười nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cẩn thận giải thích cho bé: “Nghiên Nghiên, cái đó gọi là nghi thức khởi động cầu thủy tinh, cũng gọi là cầu quảng cáo, cầu tiếp xúc, cầu thủy tinh, cầu khai mạc, cầu thần bí.”

“À, dạ!” Tiểu Nghiên Nghiên khẽ lên tiếng, không hiểu hỏi: “Tại sao trong buổi họp báo phải có quả cầu này? Có tác dụng gì mẹ?”

Tiểu Long Dập có thấy quả cầu này trên TV, nên bé cũng rất muốn biết quả cầu này có tác dụng gì, cũng quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn thấy hai đứa nhỏ đều có hứng thú với quả cầu đó, nói tiếp: “Phía trên quả cầu đó có chốt mở điện, nhấn một cái sẽ xoay tròn.”

Tiểu Long Dập dường như cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Tại sao sau khi khởi động sẽ xoay tròn mẹ?”

Lê Hiểu Mạn cười nhìn bé: “Vì bên trong quả cầu có chip điện nhỏ, sau khi khởi động quả cầu, quả cầu sẽ xuất hiện chữ viết, hình vẽ đơn giản và gif hoạt họa.”

Lúc này trên đài, đứng trước quả cầu thủy tinh có Hoắc Nghiệp Hoằng, Chủ tịch Hội đá quý, Hội trưởng hội vàng bạc trang sức, Đường Đan Đan, và hai khách quý đặc biệt.

Khi bọn họ cùng nhau khởi động quả cầu, bên trong quả cầu xoay tròn, từng tia sáng tuyệt trần xuất hiện.

Trong buổi họp báo, trên mặt Hoắc Nghiệp Hoằng tràn đầy nụ cười.

Thời khắc vốn nên làm người ta phấn chấn, cửa hội trường đột nhiên ầm ĩ, thu hút không ít ánh mắt.

Dường như có một đám người muốn tiến vào hội trường, nhân viên và an ninh đều tận lực ngăn cản, nhưng vẫn có thanh âm truyền vào.

“Cho chúng tôi đi vào, cho chúng tôi đi vào, chúng tôi muốn người phụ trách tối cao của Hoắc thị, chúng tôi muốn hỏi bọn họ tại sao lừa dối số tiền lớn mồ hôi nước mắt của dân chúng, cho chúng tôi đi vào, cho chúng tôi đi vào…”

“Hoắc Nghiệp Hoằng, ông già không nên nết, ông lừa dối số tiền lớn của quần chúng, ông có gan lập tức ra đây cho tôi.”

Có người mắng Hoắc Nghiệp Hoằng già không nên nết, thu hút sự chú ý của ký giả trong hội trường, người người cầm máy chụp hình, máy quay phim chạy tới cửa hội trường.

Không chỉ có ký giả, còn có khách quý cũng tiến lên tham gia náo nhiệt.

Mà một đám người bên ngoài lại tràn vào, nhất thời, cả hội trường rối loạn lên.

Buổi họp báo bị náo loạn, có người gây chuyện, trường hợp này đối với Hoắc thị mà nói, là lần đầu tiên.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cả hội trường rối loạn lên, nhìn Hoắc Vân Hy, mặt âm trầm hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có người gây chuyện?”

Hoắc Vân Hy cũng bị tình trạng đột ngột này làm cho kinh sợ, anh ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, anh ta lập tức xuống đài, đi ra ngoài cửa hội trường.

Hoắc Nghiệp Hoằng cũng vội đi ra.

Lần này tổ chức buổi họp báo, Hoắc Nghiệp Hoằng không ngờ sẽ có người gây chuyện, cho nên cũng không an bài bao nhiêu vệ sĩ.

Hội trường trừ bốn vệ sĩ ra, còn lại đều là nhân viên an ninh.

Hầu như tất cả mọi người đều đi ra cửa xem náo nhiệt, chỉ có khách quý ngồi hàng ghế trên cùng vẫn không nhúc nhích.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy hầu như tất cả mọi người đều đi ra cửa hội trường, bé nhướng mày, nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, giọng non nớt hỏi: “Daddy, mẹ, hai người không ra xem náo nhiệt sao?”

Thật ra bé rất muốn đi xem, nhưng daddy và mẹ không lên tiếng, bé không thể tự quyết định, huống chi anh trai bé cũng chưa nói muốn đi xem náo nhiệt.

Mặc dù Tiểu Long Dập chưa nói gì, nhưng thật ra bé cũng muốn đi xem, dù sao bé cũng còn trẻ con, dĩ nhiên sẽ có lòng hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK