Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô vạch trần, hơn nữa còn nói trúng tâm tư ông, nụ cười hòa ái trên khuôn mặt già nua thu lại, híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn càng ngày càng thông minh, tâm tư ông nội đều bị cháu nhìn thấu.”
“Không phải vừa rồi ông nội Hoắc đã nói, người đều sẽ thay đổi sao?” Lê Hiểu Mạn sâu kín nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.
Ngật nhất điếm trường nhất trí*, hôm nay nhìn sự việc và suy nghĩ không chỉ một phương diện, vừa rồi Lăng Hàn Dạ gọi tới kể cô Nghiên Nghiên mất tích, cô cảm thấy lão phu nhân đó có chút kỳ lạ.
(*) Thành ngữ TQ: Ý nói thất bại một lần, nhận được một bài học, tăng một phần tài trí.
Sau đó Hoắc Nghiệp Hoằng cho Tiểu Nghiên Nghiên gọi cô, cô liền chắc chắn lão phu nhân đó cố ý tới quấy rối, mục đích chính là để Hoắc Nghiệp Hoằng có thể mang Tiểu Nghiên Nghiên đi lúc Lăng Dinah không chú ý.
Cô nghĩ lão phu nhân đó nhất định là người Hoắc Nghiệp Hoằng an bài.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn một hồi, sau đó trên khuôn mặt già nua lại khôi phục nụ cười hòa ái: “Mạn Mạn, nếu tâm tư ông nội bị cháu nhìn thấu, ông nội cũng không vòng vo với con, Tư Hạo vì mẹ nó chết, luôn không chịu lấy họ Hoắc, không chịu trở lại Hoắc gia, ông nội thật sự không có cách với nó, nên ông nội không thể làm gì khác hơn…”
Lê Hiểu Mạn ngắt lời ông: “Nên ông nội Hoắc liền muốn dùng Nghiên Nghiên uy hiếp Tư Hạo, ông biết điểm yếu của Tư Hạo chính là cháu và Nghiên Nghiên, liền lợi dụng điểm này để đạt được mục đích của ông, ông nội Hoắc, Tư Hạo là người trưởng thành, không phải đứa bé ba tuổi, anh ấy muốn theo họ ai là chuyện của chính anh ấy, ông cần gì phải bắt anh ấy mang họ Hoắc? Quan hệ ông cháu hai người vốn không hòa hợp, nếu ông lợi dụng Nghiên Nghiên uy hiếp anh ấy nữa, chỉ tiếp tục làm quan hệ hai người trở nên gay gắt hơn thôi.”