“Sophie, cô biết mình đã sai chuyện gì chưa? Vì sao nhất định phải khiến tôi căm ghét chuyện của cô?”
“Tư Hạo... Xin lỗi! Em... Chỉ là em quá yêu thôi, em... Chỉ là khi nhìn thấy... Anh và Lê Hiểu Mạn ở bên nhau, tim... em rất đau, em biết mình không nên... hãm hại anh, không nên gài bẫy... Anh, không nên... Thừa dịp lúc anh hôn mê...”
“Không nên thừa dịp lúc tôi hôn mê làm gì?”
“Tư Hạo... Xin lỗi, em... Em biết lỗi rồi, em không nên... Thừa dịp... Lúc anh hôn mê... Chụp... lén ảnh chúng ta... bên nhau... Để... Hãm hại anh, nhưng em thật sự... Rất yêu anh, nếu... Nếu như em không làm vậy... Mãi mãi cũng sẽ không có cơ hội... Ở bên cạnh anh, bởi vì em biết... Trừ khi là Lê Hiểu Mạn... Chủ động rời khỏi anh, bằng không, anh... Anh tuyệt đối sẽ... Sẽ không rời bỏ cô ta, em làm những chuyện này... Đều là bởi vì... Em yêu anh, anh... Tha thứ cho em... Được không?”
“Tư Hạo... Em... Xin lỗi! Em... Không nên dối gạt anh, Em... Thật ra chúng ta không hề... xảy ra chuyện gì cả, anh vẫn luôn hôn mê, em... Làm sao chúng ta có thể phát sinh... Quan hệ?”
...
Những lời Sophie nói với Long Tư Hạo ở bệnh viện, lúc này truyền vào tai Lê Hiểu Mạn không sót một chữ.
Mặc dù là ghi âm, nhưng cô có thể nghe ra, lúc Sophie nói những lời này hẳn là rất suy yếu, cô ta nói ngắt quãng, giọng nói vô lực chính là mình chứng.
Đoạn ghi âm này cũng nói rõ với cô, Long Tư Hạo cùng Sophie không có xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn là bị Sophie gài bẫy hãm hại.
Hôn mê?
Nghĩ đến lời nói của Sophie, cô ngước mắt nhìn về phía Long Tư Hạo, giọng nói lộ ra sự lo lắng: “Sao anh lại thế hôn mê?”
Long Tư Hạo không có trực tiếp trả lời cô, ngón tay trắng nõn vén tóc cô ra sau tay, đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh hiện lê ý cười, ánh mắt thâm tình nhu hòa liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, bây giờ còn cảm thấy anh phản bội em không?”
Lê Hiểu Mạn khẽ cắn môi dưới, nheo mắt, nghiêng thân thể: “Em đã nói rồi, dù cho hai người chẳng xảy ra chuyện gì, anh và cô ta thân mật vẫn là sự thật, anh hôn hít và sờ soạng cô ta, ngủ cùng cô ta trên một chiếc giường cũng là sự thật.”
Trước khi nghe đoạn ghi âm này, cô cũng có nghĩ đến, có thể bọn họ không đi đến bước cuối cùng, nhưng anh và cô ta ôm nhau là sự thật, những hình ảnh đó vẫn luôn hiện lên trong đầu cô không thể xóa đi được.
Thấy cô không nói gì, Long Tư Hạo khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện ra ý cười, nghiêng người đến gần cô, cố ý ngửi ngửi trên người cô: “Hiểu Hiểu, có ngửi được mùi gì không? Trên người em có mùi dấm rất nồng, em so đo chuyện này đến như vậy, là vì rất quan tâm anh đúng không?”
Hai ngày nay cô luôn nói những lời làm anh đau lòng, khiến cho anh cảm thấy cô không để bụng, nhưng sự so đo lúc này của cô, khiến lòng anh sinh ra cảm giác vui vẻ, có lẽ là anh hiểu lầm cô, thật ra cô rất quan tâm anh.
Bởi vì Sophie cố ý hãm hại, cô và anh đều hiểu lầm đối phương, hiện tại những hiểu lầm đó đã chấm dứt tại đây.
Bàn tay to trắng nõn của anh khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: “Hiểu Hiểu, mặc dù chuyện này là Sophie gài bẫy hãm hại, muốn phá hỏng chuyện của chúng ta, nhưng quả thật anh cũng có sai, anh đã sơ suất để Sophie có cơ hội lợi dụng, không nên hiểu lầm em, không nên cho rằng em không quan tâm anh, không nên giận dữ với em, anh thật sự là một tên ngốc, đại ngốc, nếu như em không quan tâm, thì đã không vì những tấm ảnh kia mà đau lòng, suy cho cùng, là anh chưa đủ hiểu em...”
Nói đến đây, anh ôm chặt cô vào lòng, nói với sự tự trách: “Hiểu Hiểu, xin lỗi! Sau này anh sẽ không hiểu lầm em nữa, cũng sẽ không để cho người khác làm em đau lòng, chuyện này chấm dứt ở đây có được không? Chúng ta cùng nhau lật qua trang này, quý trọng lẫn nhau có được không?”
Tuy giọng điệu anh nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ đều giống như những mũi thương, mạnh mẽ công kích cánh cửa trái tim Lê Hiểu Mạn, khiến tim cô rung động mãnh liệt.
Trước đây cô không thể nào tiếp nhận được chuyện anh và Sophie có quan hệ với nhau, nhưng hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, anh bị Sophie gài bẫy hãm hại, cô không thể tiếp tục trách anh.
Nếu anh đang hôn mê, thì không thể nào hôn Sophie, ảnh do Sophie chụp, vậy chứng minh tất cả sự thân mật là cô ta tự mình diễn.
Cuối cùng, Long Tư Hạo chẳng biết gì cả.
Tuy những tấm ảnh “thân mật” của anh và Sophie là sự thật không thể chối cãi, nhưng lúc này khi nghĩ đến những hình ảnh kia, lòng cô không còn đau đớn như trước nữa.
Vừa rồi cô còn nói những lời kia, bởi vì lòng cô còn có khúc mắc, giống như lời cô nói, chính là ghen.