Ngư dân nhận ra liền nói từng gặp Lê Hiểu Mạn.
Truy hỏi một hồi, Long Tư Hạo xác định Lê Hiểu mạn bị một bà lão họ Vương mang đến nhà bà.
Sau đó anh nhờ ngư dân dẫn đường, đến nhà bà lão dẫn Lê Hiểu Mạn đi.
Long Tư Hạo vừa vào cửa liền thấy cô bé A Hoa kia, cô bé còn đeo vòng tay Lê Hiểu Mạn bất đắc dĩ tặng cho cô bé.
Mắt anh cứng lại, lúc này liền cất bước tiến lên, lấy vòng tay trong tay cô bé, sau khi anh cẩn thận xác nhận, chắc chắn là vòng tay đích thân anh thiết kế tặng Lê Hiểu Mạn.
Vòng tay ở trong tay cô bé, đủ để chứng minh Hiểu Hiểu ở đây.
A Hoa thấy Long Tư Hạo lấy vòng tay Lê Hiểu Mạn tặng, đột nhiên lên tiếng khóc.
“Oa! Hu hu… bà nội, bà nội, người xấu cướp vòng tay chị cho con… hu hu… bà nội…”
Cô bé vừa khóc, bà lão chống gậy trong bếp bước chân tập tễnh đi ra.
“Bà nội…”
Cô bé A Hoa thương tâm khóc kêu bà nội, ngón tay chỉ Long Tư Hạo: “Bà nội… bà nội… Người xấu vòng tay chị tặng con.”
Long Tư Hạo nghe cô bé gọi chị, lúc này liền lấy hình ra, cất bước đi tới trước cô bé, nhìn cô bé hỏi: “Em nói chị này phải không?”
Cô bé nhìn hình trong tay anh, nhìn biết là chị, cô bé không trả lời, mà khóc nhìn bà nội.
Bà lão cũng thấy hình trong tay Long Tư Hạo, sau đó kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Các người quen biết A Mạn?”
“A Mạn?” Lạc Thụy nhíu mày, đi tới trước mặt bà lão, cười nhìn bà: “Lão phu nhân, bà vừa nói A Mạn đúng không? Có phải cô ấy tên Lê Hiểu Mạn không? Cô ấy là vị hôn thể của Tổng giám đốc chúng tôi, chúng ta luôn tìm cô ấy, có phải cô ấy ở nhà bà không?”
Bà lão nghe Lạc Thụy nói, nhìn anh ta, lại nhìn Long Tư Hạo.
Lạc Thụy thấy vậy, lấy tiền ra, trực tiếp nhét vào tay lão phu nhân, lễ phép cười: “Lão phu nhân, nếu bà biết Lê tiểu thư ở đâu, nhất định phải nói cho chúng tôi, chúng tôi thật sự không phải người xấu.”
Bà lão nghe anh ta nói vậy, nói cho anh ta chuyện liên quan tới Lê Hiểu Mạn.
Long Tư Hạo biết Lê Hiểu Mạn bị lão hổ ác bá khu vực này bắt đi trấn trên, lập tức chạy tới trấn trên.
Đến trấn trên, Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch tới chỗ ở lão hổ.
Lúc này lão hổ đang ở phòng khách lầu hai, hôm nay sòng bạc của hắn vì Hàn Cẩn Hi mà lỗ vốn không ít, vốn cho là còn có một tiểu mỹ nhân đi cùng, bây giờ ngay cả tiểu mỹ nhân cũng bị mang đi, hắn đè nén lửa giận trong bụng, đang không có chỗ phát tiết.”
Quản lý sòng bạc đi vào, nhìn hắn nói: “Anh Hổ, ba người tới sòng bạc, nói muốn tìm anh Hổ.”
Lão Hổ đang phiền lòng hút thuốc, nghe quản lý sòng bạc nói, không vui hét: “Không gặp, ai lão tử cũng không muốn gặp.”
Quản lý sòng bạc khổ sở nhìn lão Hổ nói: “Anh Hổ, trong tay bọn họ có người.”
“Có người? Shit…” Anh Hổ tức giận ném tàn thuốc xuống đất, hung hãn đá mấy cước, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu.
Nhưng hắn vừa tới cầu thang, ba người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Tô Dịch đã tới.
“Các người… Các người là ai?” Lão Hổ nhìn Lạc Thụy và Tô Dịch, lại nhìn Long Tư Hạo, thân là đàn ông, anh ta vì dung mạo tuấn mỹ tuyệt trần của Long Tư Hạo mà sững sờ, hắn cho là Hàn Cẩn Hi là đàn ông đẹp nhất hắn từng gặp, người đàn ông trước mặt không phân cao thấp với Hàn Cẩn Hi, dường như nhiều hơn Hàn Cẩn Hi khí thế làm người ta không rét mà run.
Hắn lui về sau một bước, trực giác nói cho hắn, ba người trước mắt không phải người bình thường, khí thế quanh thân bọn họ cho người ta cảm giác bị áp bách.
Cảm giác bị áp bách này khác với cảm giác bị áp bách Hàn Cẩn Hi cho hắn, cảm giác bọn họ cho hắn, đáng sợ nguy hiểm hơn.
Lạc Thụy nheo mắt nhìn lão Hổ, bắt cánh tay lão Hổ lại, lấy hình Lê Hiểu Mạn ra, tiến tới trước mặt hắn: “Nhìn cho rõ, có gặp cô ấy chưa?”
Lão Hổ nhìn người trong hình chính là Lê Hiểu Mạn bị Hàn Cẩn Hi mang đi, hắn nhìn Lạc Thụy, mặt đầy khó chịu nói: “Chưa từng gặp.”
Lạc Thụy nheo mắt cười một tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, dùng sức nắm cổ tay hắn: “Thật sự chưa từng gặp?”
“A——!”
Lão Hổ bị anh ta dùng sức nắm, đau đớn kêu thảm thiết, sắc mặt tái nhợt nhìn Lạc Thụy, tức giận nói: “Shit, các người là ai? Lão tử chưa từng gặp, thế nào?”
Ngay sau đó hắn nhìn quản lý sòng bạc sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh, hét anh ta: “Còn ngớ ra cái gì? Còn không đi kêu người đến?”
Quản lý sòng bạc nghe vậ, muốn đi kêu côn đồ lão Hổ nuôi tới, Lạc Thụy thấy thế, nheo mắt cười nói: “Anh dám đi một bước thử?”
Dứt lời, anh ta nhìn Tô Dịch, cho ánh mắt.
Tô Dịch hiểu ý, gật đầu một cái, súng trong tay chỉa về phía quản lý sòng bạc.
“Đùng đùng đùng——!”
Sau mấy phát súng, tóc quản lý sòng bạc thành ổ gà, sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra ngã ngồi dưới đất, đã tè trong quần.