Liếc nhìn Sophie tái nhợt tiều tụy nằm trên giường bệnh, vẻ bệnh tật hiện ra hết, Long Tư Hạo nhăn mặt lại, ánh mắt của anh lạnh nhạt không có bất kỳ tiêu cự, môi mỏng âm lãnh cười, giọng nói lạnh như băng không có nhiệt độ: “Đây là một lần cuối cùng.”
Nghe vậy, Sophie khép hờ hai mắt, khóe mắt trào ra nước mắt, đôi môi tái nhợt không có chút máu khẽ run rẩy, bi thương nói: “Em... biết anh hận em, nhưng em... vẫn không hối hận như cũ...”
Long Tư Hạo nâng mí mắt, anh lạnh lùng nhìn cô ta: “Không hối hận cái gì?”
Long Tư Hạo vốn ngồi ở trên ghế cách Sophie hai mét, anh đứng lên, đi tới đầu giường, ánh mắt hung ác ngưng mắt nhìn cô ta.
Nhận ra anh đã đến gần mình, Sophie từ từ mở đôi mắt mông lung đẫm lệ ra, cô ta bi thương nhìn khuôn mặt đẹp trai của Long Tư Hạo, trái tim không ngừng đau đớn.
Đôi môi tái nhợt không có chút máu nào như phải dùng rất nhiều sức mới kéo ra được nụ cười nhạt: “Không hối hận... chuyện chia rẽ các anh... Lê... Hiểu Mạn mất tích đúng không? A a... cô ta đã rời khỏi anh...”
Ánh mắt của Long Tư Hạo run lên, anh lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào: “Em nằm ở trên giường bệnh, lại vẫn có thể biết được những chuyện này, em thật đúng là không đơn giản, là em cho người đi chụp lén Hiểu Hiểu?”
Sophie hơi cau mày, cô ta thoáng hoảng sợ, nhưng rồi cô ta nhanh chóng giấu đi, khóe môi của cô ta vẫn mang nụ cười nhạt như cũ: “Tư Hạo... anh có... chứng cứ có thể chứng minh... là em sao? Nếu như không có, thì... đừng... oan uổng em.”
Long Tư Hạo lạnh lùng cong môi, ánh mắt lẫm liệt rét lạnh liếc nhìn cô ta: “Tôi không cần chứng cứ, em có thể hãm hại tôi, thì cũng có thể hãm hại Hiểu Hiểu, em cho rằng để tôi nhìn thấy ảnh của cô ấy và người đàn ông khác, thì tôi sẽ hiểu lầm Hiểu Hiểu, rời bỏ Hiểu Hiểu sao? Em quá khinh thường tình cảm của tôi với Hiểu Hiểu, cũng quá coi thường sự tín nhiệm của tôi đối với Hiểu Hiểu rồi đấy, tôi tuyệt đối sẽ không rời bỏ Hiểu Hiểu.”
Nghe thấy những lời này của anh, mặc dù vẻ mặt của Sophie vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ta đang gào thét chửi rủa Lê Hiểu Mạn hàng nghìn lần, đúng là cô ta có liên quan đến chuyện chụp lén Lê Hiểu Mạn và Hàn Cẩn Hi, nhưng cô ta cũng không phải chủ mưu chân chính.
Còn người chủ mưu chân chính này, cô ta vĩnh viễn sẽ không nói cho anh, anh cũng vĩnh viễn sẽ không biết là ai.
Bởi vì ngay cả chính cô ta cũng không biết là ai.
Cho tới bây giờ, người thần bí kia vẫn chưa từng lộ mặt ở trước mặt cô ta, nhưng người kia vẫn ở đó, hơn nữa còn hiểu rõ Long Tư Hạo như trong lòng bàn tay.
Mặc dù cô ta không biết người thần bí đó là ai, nhưng cô ta có thể khẳng định, người thần bí kia càng không muốn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn chung một chỗ hơn so với cô ta.
Cho nên, người muốn chia rẽ bọn họ, không chỉ có mình Sophie cô ta.
Cô ta nhìn về phía Long Tư Hạo, lệ ướt đẫm khóe mắt: “Tư... Tư Hạo, anh cứ yêu cô ta... như vậy sao? Coi như anh tin tưởng cô ta... thì thế nào? Cô ta sẽ tin tưởng... anh sao? Cô ta đã từng bị người ta... phản bội... Bây giờ cô ta nhất định sẽ rất hận... anh, không… phải sao? Em không tin... cô ta sẽ tha thứ cho sự phản bội của anh...”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo như đang bị che phủ bởi một tầng băng, anh nói: “Tôi có phản bội Hiểu Hiểu hay không, thì hẳn là em phải rõ ràng hơn so với tôi, nếu như không phải là nhìn vào phân thượng của ba và mẹ em, thì tôi hận không thể băm vằm em thành từng mảnh.”
“A a...” Sophie cười đến thê lương, bởi vì lỗ tai bị bắn thủng, tuy không ảnh hưởng đến thính lực của cô ra, thế nhưng đau đớn vẫn khiến cô ta nhíu chặt mày lại, đôi môi tái nhợt không chút máu run rẩy từng trận, giọng nói thều thào vô lực: “Anh hận em... như vậy sao? Tại sao... Tại sao anh có thể yêu cô ta, nhưng... không thể yêu em? Vì... vì sao? Anh... anh trả lời em đi, tại sao?”
Long Tư Hạo không đáp lại cô ta, ánh mắt anh nhìn cô ta dần trở nên sắc bén, trên khuôn mặt tuấn mỹ đang bị che lấp bởi lớp băng sương cũng bị sự sắc bén khiến người ta suy nghĩ không ra bao trùm, môi mỏng nhẹ mân, giọng đã không còn lạnh trước nữa: “Em thật sự yêu tôi như vậy? Tại sao phải yêu tôi?”
Anh ngồi xuống, ngưng mắt nhìn cô ta thật sâu, ánh mắt sâu thẳm kia mang theo sự tò mò.
Sophie thấy Long Tư Hạo đột nhiên thay đổi thái độ, không còn lạnh lùng với cô ta như trước nữa, hơn nữa còn ôn hòa nhã nhặn hỏi cô ta tại sao phải yêu anh, trong lòng cô ta hơi kích động, hơi mừng rỡ, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, nức nở nói: “Tư... Tư Hạo...”
Long Tư Hạo nghiêng người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt đang dâng trào trong hốc mắt của cô ta đi, ánh mắt vô cùng thâm trầm liếc nhìn cô ta, giọng điệu ôn hòa, Sophie mà tôi biết trước đây rất kiên cường, sẽ không dễ dàng khóc.
Hành động lau nước mắt giúp Sophie của anh khiến cô ta hơi thụ sủng nhược kinh, cô ta kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, cho dù có nằm mơ cô ta cũng không ngờ sau khi cô ta thiết kế anh, anh vẫn sẽ tới thăm cô ta, sẽ còn ôn nhu với cô ta như vậy.
Điều này không khỏi khiến cô ta nghĩ tới trước kia, khi đó anh cũng từng ôn nhu với cô ta như vậy.
Lúc cô ta khóc tỉ tê, anh đã từng ôn nhu lau nước mắt cho cô ta.
Lúc cô ta đau đớn do bệnh tật mà chỉ muốn buông ta, anh đã từng khích lệ cô ta.
Lúc cô ta gặp phải nguy hiểm, anh đã từng không để ý đến tính mạng mà bảo vệ cô ta.
Sự dịu dàng ngày xưa của anh, như đang rành rành ở trước mắt cô ta.
Trái tim của cô ta không thể đè nén nổi đau đớn, nước mắt của cô ta rơi xuống như mưa, cô ta nức nở hỏi: “Tư... Tư Hạo, anh... anh không giận... em sao?”
Long Tư Hạo thu hồi ngón tay thon dài lau nước mắt cho cô ta lại, anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt u trầm liếc nhìn cô ta: “Sophie, em biết em đã làm sai điều gì không? Tại sao nhất định phải làm ra chuyện khiến tôi căm ghét em? Nếu như em không làm như vậy, có lẽ tôi...”
Anh ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, khiến Sophie thấy được một tia hy vọng, cũng khơi dậy một tia áy náy trong nội tâm của cô ta với anh.
“Em...” nước mắt của Sophie tràn ra mãnh liệt như nước sông Hoàng Hà dâng cao, ánh mắt thoáng qua vẻ không cam lòng và áy náy: “Tư Hạo... Thật xin lỗi! Em... em chỉ quá yêu anh, em... chỉ cần em nhìn thấy... anh và Lê Hiểu Mạn chung một chỗ, trái tim của em... sẽ đau, em biết em không nên... thiết kế anh, không nên hãm hại... anh, không nên... thừa dịp lúc anh hôn mê...”
Thấy cô ta nói đến điểm mấu chốt, ánh mắt của Long Tư Hạo khẽ trầm xuống, đôi mắt u trầm thoáng qua vẻ kinh dị, anh trầm thấp hỏi: “Không nên thừa dịp lúc tôi hôn mê làm cái gì?”
Lúc nói chuyện, anh khẽ vén mấy sợi tóc đang lòa xòa xõa xuống của cô ta ra sau tai, động tác ôn nhu, khiến trái tim của Sophie vừa xúc động lại vừa rung động, áy náy trong mắt cô ta càng sâu hơn.
Long Tư Hạo thâm trầm liếc nhìn cô ta: “Sophie, điều em không nên làm nhất chính là phụ lòng tin của tôi đối với em.”
Sophie mông lung nhìn anh, khóc nói: “Tư Hạo... thật xin lỗi, em... em biết lỗi rồi, em không nên... thừa dịp lúc... anh hôn mê... chụp... chụp lén ảnh… chúng ta... ở chung với nhau... để... hãm hại anh, thế nhưng em thật sự... rất yêu anh, nếu... nếu như em không như vậy... em vĩnh viễn cũng không có cơ hội... chung một chỗ với anh, bởi vì em biết... trừ phi Lê Hiểu Mạn... chủ động rời bỏ anh, nếu không, anh... anh tuyệt đối... sẽ không rời bỏ cô ta, em làm những điều này... cũng là bởi vì... em yêu anh, anh... tha thứ cho em... được không?”
Sophie vẫn luôn khóc lóc nói, cô ta không phát hiện ra ánh mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo thoáng qua vẻ được như ý.