Long Tư Hạo âm trầm nhìn Lê Hiểu Mạn một cái, đôi mắt lạnh lùng nheo lại, giọng nói lạnh hơn mấy phần: “Chỉ cần dựa vào việc tôi có thể hồi sinh Hoắc thị.”
“Anh...” Hoắc Vân Hy xiết chặt hai tay, tức giận lườm Long Tư Hạo: “Long Tư Hạo, Hoắc thị không cần anh quản, tôi sẽ không bao giờ ly hôn với Mạn Mạn đâu.”
Hoắc Nghiệp Hoằng cau mày nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, nếu ông nội... Không đồng ý chuyện này với con, con sẽ... Không giúp... Hoắc thị sao?”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt cực kỳ thâm thúy, đôi môi mỏng khẽ phun ra một chữ: “Đúng!”
“Con...” Hoắc Nghiệp Hoằng nghe anh nói thế thì không thở nổi, ho khan không ngừng.
“Khụ... Khụ...”
“Ông nội...” Lê Hiểu Mạn thấy thế, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Long Tư Hạo, lo lắng đi lên, đưa tay vuốt lưng cho Hoắc Nghiệp Hoằng.
Sau khi Hoắc Nghiệp Hoằng hít thở lại bình thường, ông nhìn Long Tư Hạo và Hoắc Vân Hy, lúc này mới nói: “Mấy đứa... Ra ngoài hết đi, Mạn Mạn... Ở lại.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo sâu xa liếc nhìn Long Tư Hạo một cái, sau đó ra khỏi phòng Hoắc Nghiệp Hoằng.
Hoắc Vân Hy và Lý Tuyết Hà cũng theo sau.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy bọn họ đã rời khỏi mới nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Mạn Mạn, con... Con nói thật cho ông nội biết, con và... Tư Hạo, giữa các con... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức căng thẳng, cô che dấu tâm trạng bối rối, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, cười nhẹ: “Ông nội, con... Con và anh cả không có chuyện gì hết.”
Bây giờ ông nội không được khỏe, không thể chịu được kích thích nữa, cô không thể nói thật với ông cụ được.
Hoắc Nghiệp Hoằng bán tín bán nghi nhìn cô, cũng không hỏi nhiều, chỉ rầu rĩ nói: “Mạn Mạn, vậy con... Có thể đồng ý với ông nội... một chuyện không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, vô cùng cung kính: “Ông nội muốn con đồng ý chuyện gì ạ?”
“Đừng... Ly hôn với Vân Hy.”
Lê Hiểu Mạn cau mày thật chặt, khó xử nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội... Con và Vân Hy thật sự không thể tiếp tục nữa.”
Thấy cô không đồng ý, Hoắc Nghiệp Hoằng lại ho khan: “Khụ... Khụ... Mạn Mạn, cả con... Cũng muốn ông nội tức giận sao? Khụ... Khụ...”
Hoắc Nghiệp Hoằng càng ho càng dữ dội hơn, còn bắt đầu thở dốc: “Mạn Mạn... Hoắc thị... Bây giờ không thể... Chịu thêm ảnh hưởng nữa... Con... Nếu bây giờ con ly hôn với Vân Hy, Hoắc... Hoắc thị thật sự sẽ không cứu được nữa... Con... Khụ... Khụ...”
Hoắc Nghiệp Hoằng ho sặc sụa, thở dốc không ngừng, sắc mặt trắng bệch.
Thấy ông cụ gần như không thở nổi, Lê Hiểu Mạn rơi nước mắt cắn chặt môi dưới, bị ép nói: “Ông nội... Con đồng ý, con đồng ý với ông là được, ông đừng nóng giận.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô đồng ý thì từ từ bình phục lại, nhưng vẫn ho khan không ngừng.
Lê Hiểu Mạn vẫn chăm sóc ông, mãi đến khi Hoắc Nghiệp Hoằng ngủ thiếp đi, cô mới rời khỏi.
Cô vừa mới ra cửa, cổ tay đã bị giữ chặt.
Cô kinh ngạc, ngước mắt nhìn vào Long Tư Hạo, anh có vẻ đang rất tức giận.
“Long... Ưm...”
Cô vừa lên tiếng, đã bị Long Tư Hạo che kín môi.
Cô kinh ngạc trợn mắt, đôi tay mảnh khảnh đẩy Long Tư Hạo ra, sao anh dám làm vậy? Hôn cô trước mặt mọi người ở TE, giờ lại hôn cô ngoài cửa phòng ông nội, nếu bị người giúp việc hay ai đó thấy thì sao?
Biết cô đang lo lắng sợ hãi, Long Tư Hạo từ từ rời khỏi đôi môi của cô, ánh mắt sâu hẳm khóa chặt cô lại, giọng nói trầm thấp: “Hiểu Hiểu, nếu em không muốn ai phát hiện thì đi theo anh, nếu không, anh sẽ hôn em trước mặt ông nội.”
“Anh...” Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt, phẫn nộn nhìn Long Tư Hạo: “Long Tư Hạo, đó cũng là ông nội anh, anh muốn ông tức chết sao?”
Long Tư Hạo khẽ híp mắt, âm trầm liếc nhìn cô, thản nhiên mím môi: “Em không theo anh?”
Dứt lời, anh bóp chặt lấy cổ tay cô, chuẩn bị đẩy cửa phòng Hoắc Nghiệp Hoằng ra.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn híp híp mắt, cô chiều theo anh quá rồi, bây giờ cái gì anh cũng có thể làm được.
Cô hung dữ nhìn anh: “Long Tư Hạo, anh là đồ ác ma.”
Long Tư Hạo cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, dán môi mình lên môi cô, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Anh là ác ma, nhưng mãi mãi chỉ là ác ma yêu mình em thôi.”
“Yêu?” Lê Hiểu Mạn nghe thấy chữ này thì run rẩy, hai mắt ngơ ngẩn liếc nhìn anh, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông nói yêu cô.
Nghe thấy chữ ấy, lòng cô khó tránh được việc dao động.
Long Tư Hạo thấy cô chỉ ngốc nghếch nhìn mình thì lại không nhịn được hôn cô, sau đó kéo cô rời đi.
Hai người nắm tay nhau định đi xuống lầu thì gặp phải Hoắc Vân Hy đang bước lên.
Lê Hiểu Mạn giật mình, có tật giật mình kéo Long Tư Hạo vào bừa một phòng dành cho khách.
Thấy cô đóng cửa phòng lại, Long Tư Hạo hơi nheo mắt, hứng thú nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, thật ra chúng ta không cần trốn, em là đang có tật giật mình, gián tiếp thừa nhận quan hệ đặc biệt giữa hai chúng ta.”