Lăng Dinah nheo đôi mắt nâu lại, ánh mắt tức giận sắc bén liếc nhìn Lạc Thụy: “Tử nhân yêu(*), anh im miệng cho tôi, vì anh Tư Hạo, tôi là người vô sỉ nhất trên thế giới này thì thế nào, tôi cần anh nói à? Anh còn dám nói nhiều thêm một câu nữa xem, tôi sẽ biến anh thành nhân yêu không nam ra nam nữ không ra nữ đây.”
(*) Tử nhân yêu: từ ngữ xuất hiện trong phim quan xấm lốc cốc của Châu Tinh Trì
Lạc Thụy nháy nháy mắt, liếc cô ta: “Cô ác độc như vậy, thì sao tổng giám đốc có thể thích cô? Tổng giám đốc chỉ thích Lê tiểu thư tâm địa hiền lành mà thôi.”
Nghe anh ta nhắc tới Lê Hiểu Mạn, Lăng Dinah nhớ tới tin nhắn mà cô ta đọc vừa nãy, cô ta che giấu chút cảm xúc, nhướn mày liếc nhìn Lạc Thụy, kiều mỵ nói: “Tâm địa hiền lành cũng không phải là chuyện tốt, nếu như ngay cả năng lực tự vệ cũng không có, thì có tư cách gì đứng ở bên cạnh anh Tư Hạo?”
Long Tư Hạo đứng lên, bước dài đi tới trước người Lăng Dinah, anh híp đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt chìm lạnh liếc nhìn cô ta, đưa tay về phía cô ta, trầm giọng nói: “Đưa cho tôi...”
Lăng Dinah nhìn bàn tay anh đưa tới, mặc dù rất không tình nguyện trả lại điện thoại di động cho anh, nhưng cô ta vẫn lấy ra, đưa cho anh.
Sở dĩ cô ta thừa dịp anh không phòng bị mà lấy điện thoại di động của anh đi, là vì không muốn anh gọi điện thoại cho Lê Hiểu Mạn.
Nhưng cô ta cũng biết, sức nhẫn nại của anh với cô ta là có hạn, anh sẽ không luôn nhân nhượng với cô ta, vì vậy cô ta phải có chừng mực, mới không làm anh chán ghét.
Cô ta biết anh không thương cô ta, nhưng ít ra ở trong mắt anh, anh vẫn coi cô là em gái của anh em vào sinh ra tử để đối đãi.
Rất nhiều chuyện, cô ta cũng thấy rất rõ ràng, chỉ là cô ta không chịu nhận thua, vì tình yêu của cô ta, vì lấy được anh, cho dù cô ta bị nói là không biết xấu hổ, vô sỉ cũng không có vấn đề, cô ta chỉ hy vọng có một ngày có thể đánh động được anh.
Long Tư Hạo vừa cầm lấy điện thoại di động đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi, thấy không có số điện thoại của Lê Hiểu Mạn gọi tới, ánh mắt của anh trầm xuống, thần sắc lãnh mị liếc nhìn Lăng Dinah, giọng nói chìm lạnh hỏi: “Hiểu Hiểu gọi điện thoại mấy lần?”
Lăng Dinah chớp chớp mắt, quyến rũ liếc nhìn Long Tư Hạo, dịu dàng nói: “Anh Tư Hạo, cô ta gọi điện thoại mấy lần, thì sao em biết được?”
Long Tư Hạo nâng mí mắt lên, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn cô ta, giọng nói lạnh như băng khiến người ta phải rùng mình: “Đừng để tôi phải hỏi đến lần thứ hai.”
Anh vừa mới đón nhận Hoắc thị, có rất nhiều chuyện phải xử lý, bởi vì quá bận rộn, nên mới cho cô ta có cơ hội, thừa dịp anh không phòng bị cầm lấy điện thoại di động của anh đi.
Lăng Dinah thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh, cô ta hơi mân mê miệng, liếc nhìn Long Tư Hạo nói: “Hai lần, chỉ hai lần, rồi không gọi tới nữa.”
Cô ta giấu Long Tư Hạo tin nhắn mà Lê Hiểu Mạn đã gửi cho anh, còn giấu Sophie gọi điện thoại cho anh.
Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, rồi nhìn về phía Lạc Thụy: “Hủy bỏ video hội nghị tối nay.”
Dứt lời, anh rời khỏi Hoắc thị, lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, anh chạy thẳng tới phòng bệnh VIP cao cấp của Hoắc Vân Hy.
Lúc Long Tư Hạo đi vào, chị Lâm đang cho Hoắc Vân Hy uống nước.
Thấy anh ta tỉnh, Long Tư Hạo nheo mắt lại, sâu ánh mắt hơi kinh ngạc, môi mỏng nhẹ mân: “Cậu tỉnh lúc nào?”
Anh nhạy bén dò xét quanh phòng bệnh, không thấy Lê Hiểu Mạn, chân mày của anh cau lại.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo tới, cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ tới có thể cũng không phải là anh đến nhìn anh ta, mà đến tìm Lê Hiểu Mạn, biểu tình của anh ta hơi lãnh đạm, giọng cũng xen vào một tia giễu cợt: “Tôi tỉnh lúc nào, anh thật sự quan tâm sao? Đời này Hoắc Vân Hy tôi thật đúng là may mắn, gặp được người anh cướp vợ của em trai mình như anh như.”
Long Tư Hạo thâm trầm liếc nhìn vẻ mặt đầy giễu cợt của Hoắc Vân Hy, anh trầm giọng nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội, là chính cậu không biết quý trọng, còn nữa, cậu đã từng coi tôi là anh sao? Ở trong mắt cậu, tôi cũng chỉ là một người xa lạ khiến cậu chán ghét.”
“Cũng?” Hoắc Vân Hy nhướn mày, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Long Tư Hạo, khóe môi khẽ cong lên nụ cười châm chọc: “Nói như vậy là ở trong lòng anh, tôi cũng chỉ là một người xa lạ khiến anh chán ghét?”
Ánh mắt của Long Tư Hạo hơi trầm xuống, thần sắc thâm trầm liếc nhìn anh ta, anh nói: “Xem ra sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cậu lại thông minh lên không ít, càng nói thì càng không hợp ý, nếu như cậu và tôi đều chán ghét nhau, thì cũng không cần phải nói thêm cái gì, cậu bảo trọng, tôi không hy vọng hôn lễ của tôi và Hiểu Hiểu sẽ thiếu đi cậu.”
Dứt lời, Long Tư Hạo lạnh lùng xoay người, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh của Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy anh rời đi, anh ta lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh, khóe môi âm lãnh cong lên: “Long Tư Hạo, tôi sẽ không để Mạn Mạn gả cho anh, anh cứ chờ đấy, nếu ông trời đã cho tôi sống thêm lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Mạn Mạn, cho dù là cướp thì tôi cũng phải đoạt lại cô ấy từ trong tay anh.”
Chị Lâm đứng ở bên cạnh gọt táo cho anh ta nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh ta lúc này, cô âm thầm rùng mình, cô phát hiện ra từ sau khi anh ta bị tai nạn xe cộ tỉnh lại, có vẻ như đã biến thành một người khác.
Chị Lâm nhìn về phía Hoắc Vân Hy, nghi ngờ hỏi: “Thiếu... Thiếu gia, vị vừa rồi kia là...”
Chị Lâm chỉ gặp qua Long Tư Hạo một lần, nhưng không phải là nhìn thấy ở Hoắc gia, mà trong khoảng thời gian trước, lúc Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy còn chưa ly dị, nhưng hôm nay gặp lại, tuy cô cảm thấy khá quen mắt, nhưng cũng không nhận ra được.
Cô không biết thân phận của Long Tư Hạo là Đại thiếu gia của Hoắc gia, là bởi vì lúc cô đến Hoắc gia làm người giúp việc, Long Tư Hạo đã ra nước ngoài, vì vậy mặc dù cô biết có Đại thiếu gia là Long Tư Hạo tồn tại, nhưng lại chưa từng nhìn thấy anh.
Cô vốn là người giúp việc ở Hoắc trạch. Sau khi Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn kết hôn thì dọn ra Thúy Viên ở, cô cũng được Hoắc Nghiệp Hoằng sai phái, đi theo đến Thúy Viên, mục đích chính là giám thị Hoắc Vân Hy, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hoắc Nghiệp Hoằng biết rõ Hoắc Vân Hy thờ ơ Lê Hiểu Mạn.
Mà biệt thự Thúy Viên là phòng tân hôn mà Hoắc Nghiệp Hoằng đã mua cho Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn lúc tân hôn.
Hoắc Vân Hy lạnh lùng nheo mắt lại, cũng không đáp lại lời của chị Lâm.
Chị Lâm thấy vậy, thì không hỏi nhiều thêm nữa, nhưng trong lòng càng phát giác sau khi thiếu gia bọn họ tỉnh lại thì hơi kỳ quái.