Cô hoàn toàn hỗn loạn rồi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên đôi chân thon dài bền chắc kia, máu nóng của cô sôi trào, suýt chút nữa là cô phun ra một búng máu.
Cô thật sự không theo kịp tiết tấu cử động của anh, anh cũng làm cô cho quá rung động rồi.
Anh lại chỉ mặc như vậy đi vào phòng tắm, ông trời ơi, có kai có thể nói cho cô, cái người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo này đã ăn gì để lớn lên, anh ta ăn mật gấu lớn lên sao?
Anh ta có thể làm việc khiêm tốn hơn hay không?
Nơi này là Hoắc gia, nửa đêm canh ba anh ta lại ở trong phòng tắm của cô, anh ta đang muốn nghịch thiên sao?
Thu hồi lại suy nghĩ, cô nheo đôi mắt trong veo như nước lại, đầu của cô nóng bừng lên, quên mất Long Tư Hạo đang tắm mà không mảnh vải che thân, cô giận đùng đùng vọt vào phòng tắm, hô lớn: “Long —— Tư —— “
Giọng nói của cô lại hơi ngừng lại lần nữa, đôi mắt mở lớn liếc nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang không mảnh vải che thân đứng ở dưới vòi hoa sen, miệng há to nửa ngày cũng không khép lại được, cô chỉ cảm thấy có một đám quạ đen đang bay qua đỉnh đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên lúng túng đỏ bừng lên, không cẩn thận liếc thấy vật nào đó ở dưới người anh.
Cô hít thật sâu, lập tức nhắm hai mắt lại, lắp bắp nói: “Tôi... Cái đó tôi... Tôi không nhìn thấy cái gì cả.”
Long Tư Hạo thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ngày càng đỏ, ánh mắt thoáng qua ý cười tinh nghịch, môi mỏng cong lên, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Hiểu Hiểu, sao em biết là không nhìn thấy gì cả? Ý của em là... Tôi quá nhỏ.”
Lê Hiểu Mạn nhất thời không phản ứng kịp lời của Long Tư Hạo, cô mở mắt ra, trợn mắt nhìn anh nói: “Anh nhỏ chỗ nào? Không phải rất lớn sao?”
Quạ đen lại bay qua đỉnh đầu của cô lần nữa, đột nhiên hiểu ra, mặt của Lê Hiểu Mạn nóng bừng lên, đỏ như đang nhỏ máu, cô hận không thể cắn vào đầu lưỡi của mình, cô đang nói gì vậy?
Long Tư Hạo quá phúc hắc quá xấu xa, nếu cứ đứng chung một chỗ với anh ta thế này, không chừng cô lại nói ra cái gì đó nữa.
Rốt cuộc anh ta lại đùa bỡn cô, tức chết cô mà.
Được như ý mà khóe môi của Long Tư Hạo hơi cong lên, đôi mắt tĩnh lặng tràn đầy ý cười, anh duỗi cánh tay dài ra, kéo Lê Hiểu Mạn đến chỗ vòi hoa sen, trầm thấp nào: “Nếu đã vào rồi, thì cùng tắm đi.”
“A... anh...” áo và váy của Lê Hiểu Mạn hoàn toàn bị ướt, chất liệu vải áo rất mỏng, nước vừa xối ướt, vải đã dán thật chặt trên người.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Long Tư Hạo rơi vào trước ngực mình, cô đưa tay ra bịt lấy đôi mắt của anh, đôi mắt tràn đầy lửa giận trợn mắt nhìn anh: “Không được phép nhìn.”
Dứt lời, cô kinh hoảng vọt ra khỏi phòng tắm.
Cô đóng cửa phòng tắm lại, rồi bắt đầu tìm quần áo, chuẩn bị thay quần áo đã ướt sũng ra trước khi Long Tư Hạo đi ra ngoài.
Thế nhưng đúng lúc cô vừa mới cởi quần áo ướt sũng ra, còn chưa kịp thay bộ đồ mới, Long Tư Hạo đã mở cửa phòng tắm ra, trên người… sặc ~ để trần, phía dưới người chỉ quấn quanh bằng chiếc khăn tắm, anh vừa dùng khăn lông khô lau tóc, vừa đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hiểu Mạn không mảnh vải che thân đứng hóa đá tại chỗ, mà hiển nhiên là Long Tư Hạo không ngờ rằng Lê Hiểu Mạn sẽ không mảnh vải che thân, cũng hơi sửng sốt, anh nheo đôi mắt đen như mực lại, vừa cực kỳ bình tĩnh lau mái tóc ướt, vừa không thèm kiêng nể gì mà thưởng thức dáng người của cô, ánh mắt hết sức nóng bỏng, môi mỏng khẽ cong lên, tạo thành độ cong ưu mỹ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh nở một nụ cười quyến rũ, giọng nói trầm thấp êm tai: “Hiểu Hiểu, thì ra tôi bị em thấy hết mà còn nhận được ưu đãi, nếu như là như vậy, tôi không ngại bị em nhìn thêm mấy lần đâu, mỗi người bị nhìn một lần, rất công bằng.”