Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Long Tư Hạo kéo tay cô đi thẳng về phía xe của mình.

Lê Hiểu Mạn nhìn anh, thấy sắc mặt anh lạnh lùng, nhưng đang tức giận, đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Thấy cô không lên tiếng ngồi vào trong xe, Long Tư Hạo vẫn không lên tiếng, đóng cửa cho cô, sau đó quay lại ghế lại khởi động xe rồi rời đi.

Trên đường, hai người cũng không nói với nhau lời nào, không khí trong xe có chút cứng ngắc, như thế có tia lửa vô hình tràn lan xung quanh, tùy thời đều có thể nổ tung.

Long Tư Hạo im lặng lái xe, tốc độ không nhanh không chậm, hai tay nắm chặt tay lái, khuôn mặt không sắc thái, quanh người tả ra khí lạnh.

Lê Hiểu Mạn nhìn túi của mình, nghĩ đến giấy xét nghiệm, dùng tay hơi vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, khẽ mím môi nở nụ cười.

Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, đang chuẩn bị mở miệng, Long Tư Hạo lại lê tiếng trước.

“Sao lại nói dối anh?”

“Gì cơ?” Long Tư Hạo vì anh đột nhiên nói mà không hiểu nhìn anh.

Long Tư Hạo nắm chặt hơn tay lái, ánh mắt trầm xuống: “Sao lại nói dối anh là đi dạo phố?”

Hóa ra là vì anh tức giận.

“Em...em...” Lê Hiểu Mạn nhíu mày rồi mới lên tiếng: “Trước em đi dạo phố sau đó đến bệnh viện không được sao?”

Nghe vậy, Long Tư Hạo đột nhiên đạp phanh, ánh mắt thâm trầm sắc bén nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em luôn ở bệnh viện, vì sao lại lừa anh?”

Lê Hiểu Mạn không rõ sao Long Tư Hạo lại chắc chắn cô ở bệnh viện như vậy. Cô cụp mắt, không trả lời.

Long Tư Hạo thấy cô không trả lời, đột nhiên nghiêng người lại gần, nắm lấy cằm cô, ánh mắt ngưng đọng trên gương mặt cô: “Em đến gặp Hoắc Vân Hy?”

Lê Hiểu Mạn khẽ nhíu mày, thừa nhận: “Đúng vậy! Là ông nội bảo em anh ấy không chịu tiếp nhận trị liệu, cho nên...”

“Cho nên em tới khuyên hắn ta.” Long Tư Hạo không đợi cô nói xong đã cắt ngang, sau đó ánh mắt lại càng thâm trầm: “Hiểu Hiểu, em đã ly hôn với cậu ta, em như vậy chỉ càng làm người ta hiểu lầm mình còn có tình cảm, càng làm cậu không buông tay được, em không thể tuyệt tình hơn được sao? Tại sao mỗi lần ông nội bảo em đến gặp Hoắc Vân Hy, em đều không từ chối? Em thật sự cũng chưa buông bỏ được hay sao?”

Khi biết cô tới bệnh viện chỗ Hoắc Vân Hy chứ không phải đi dạo phố, anh không phải vì cô nói dối mình mà đau lòng.

Là do anh ích kỷ và ghen tỵ quấy phá, anh mong cô và Hoắc Vân Hy có thể cắt đứt hoàn toàn, không hy vọng bọn họ còn dù chỉ là một xíu dây dưa, nhưng cô...

Lê Hiểu Mạn nhấp môi nhẹ nói: “Em tới cũng để nói rõ với anh ấy, chứ không phải chưa buông được, phải nói gì em cũng đều nói cả rồi, em sẽ không tới đây nữa.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo nhìn cô hồi lâu rồi thả cô ra, sau đó lại khởi động xe.

“Hiểu Hiểu, anh hy vọng em có thể nói được làm được.”

Vì Hoắc Vân Hy là chồng trước của cô, vì cô từng yêu Hoắc Vân Hy, nên anh thật sự rất để ý chuyện cô đi gặp Hoắc Vân Hy.

Anh biết mình nên rộng lượng hơn mới phải, nhưng chuyện này anh không cách nào rộng lượng được.

Vốn sau khi có cô, anh mới phát hiện mình có ham muốn giữ chặt cô đến thế nào.

Lê Hiểu Mạn lại nghĩ tới những lời Sophie nói, khẽ rũ mi mắt, hai tay mảnh khảnh đặt lên túi.

Bên trong là giấy xét nghiệm chưa lúc nào thôi nhắc nhở cô, cô đang mang thai, đứa nhỏ của Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, kéo tay cô qua, hôn lên trán cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Sao em không nói gì?”

Lê Hiểu Mạn ngước lên nhìn Long Tư Hạo, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh, chỉ là không phải bây giờ, về rồi hẵng nói.”

Dứt lời, cô rời khỏi ngực Long Tư Hạo, sau đó ngồi thẳng người.

Long Tư Hạo nhìn cô rồi lại kéo ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn lên môi cô: “Được, anh nếu biết thì anh sẽ nói không ngừng.”

Lê Hiểu Mạn trừng anh: “Tốt nhất là như thế.”

...

Vừa về, Long Tư Hạo liền kéo Lê Hiểu Mạn vào phòng khách ngồi trên ghế sô pha, lên tiếng: “Nói đi, có chuyện gì muốn hỏi anh?”

Lê Hiểu Mạn rút tay ra, dứt khoát hỏi: “Lúc em không có ở đây, có phải Sophie đã tới hay không?”

Nghe cô nhắc tới Sophie, Long Tư Hạo nhìn cô, một lúc sau mới phun ra hai chữ: “Đúng vậy!”

Thấy anh thừa nhận, ánh mắt cô càng thêm sắc bén: “Trước đây lúc em hỏi anh có ai đến không, sao anh lại nói không?”

Long Tư Hạo vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Hiểu Hiểu, có phải em đã gặp Sophie rồi không?”

Lê Hiểu Mạn bỏ tay anh xuống, ánh mắt giận dữ: “Đừng đánh trống lảng, sao anh lại lừa em?”

Long Tư Hạo khẽ giương khóe môi: “Anh không muốn em hiểu lầm, em nhất định không tin, nhưng đây là sự thật, lời nói dối này chỉ có thiện chí thôi.”

Lê Hiểu Mạn kiềm nén tức giận, trừng mắt nhìn anh, đứng lên, sau đó chạy thẳng lên thư phòng.

“Hiểu Hiểu...”

Long Tư Hạo thấy vậy, đôi lông mày anh tuấn hơi chau lại, ngay sau đó đuổi theo cô, kéo cô lại, ôm cô vào ngực.

“Giận sao?” Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn cô mỉm cười.

Lê Hiểu Mạn muốn tránh ra, lại càng bị anh ôm chặt.

Vì em bé trong bụng, cô không quá mức dùng sức giãy dụa, chỉ dùng tay đấm đấm lồng ngực to lớn của anh: “Buông em ra.”

“Không buông!” Long Tư Hạo ôm cô chặt hơn: “Hiểu Hiểu, anh giấu chuyện Sophie là sợ em hiểu lầm anh, em có biết con đường theo đuổi em khó khăn biết nhường nào? Vất vả lắm anh mới có được em, anh không muốn bất kỳ ai phá hư chuyện của chúng ta, càng không muốn mất em.”

Lời của anh làm Lê Hiểu Mạn ngưng đánh vào lồng ngực anh, cô ngước mắt nhìn vào đôi mặt hẹp dài đầy nhu tình của anh.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tình cảm trong mắt là chân thật nhất.

Đáy lòng cảm động, mà lửa giân tròng lòng cô dần tiêu tan.

Mục đích của Sophie đúng là phá hoại mối quan hệ của bọn họ, cô không nên để những lời của Sophie trong lòng nữa.

Long Tư Hạo thấy cô không nói gì, hỏi: “Hiểu Hiểu, nói thật cho anh biết, có phải em đã gặp Sophie rồi không?”

Lê Hiểu Mạn nhẹ gật đầu, nhưng ngay sau đó nói: “Cô ta cố ý để lại quần áo trong tủ quần áo của em, hôm nay tới lấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK