Với nụ hôn của anh, Lê Hiểu Mạn không bài xích, cô vốn muốn nhào tới chủ động, nhưng đối mặt với nụ hôn bá đạo nồng nhiệt như vậy, dược tính lại phát tác khiến cô biết đẩy anh ra là chuyện khó khăn đến thế nào.
Cô không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết là nụ hôn của anh khiến cả tâm cả thân cô đều đón nhận, đều thỏa mãn.
Cô không kháng cự lại anh, một chút cũng không.
Nhiệt độ không khí bên trong xe dần tăng lên, hơi thở ái muội lan tràn.
Không biết qua bao lâu, hai người mới xong trận hoan ái kịch liệt này.
Lê Hiểu Mạn mệt mỏi toàn thân bủn rủn vô lực, nặng nề ngủ, Long Tư Hạo mặc quần áo giúp cô, ôm lấy cô ngủ ở trong xe.
Hôm sau, Lê Hiểu Mạn bị ánh nắng rực rỡ chiếu rọi làm cho tỉnh lại.
Cô đưa tay che mắt, đợi đến khi thích ứng lại mới chậm rãi buông ra, ánh vào mắt cô chính là đỉnh xe.
Cô đầu tiên là sửng sốt, toàn thân đau nhức kích thích đại não hoạt động, một màn kích tình tối qua tái hiện trong đầu cô.
Đầu tiên là cô phản công Long Tư Hạo, sau đó bọn họ ở trong xe chơi xe ~ rung kích thích.
Cô còn nhớ rõ tối qua cô vong tình kêu tên Long Tư Hạo, hoàn toàn không có một chút rụt rè.
Ặc...
Lê Hiểu Mạn thở hốc vì kinh ngạc, khuôn mặt hồng nhuận bỗng đỏ ửng, giống một đóa hồng đỏ kiều diễm mê người.
Cô nâng mắt, hung hăng trừng Long Tư Hạo nửa nằm nửa ngồi dựa trên ghế tựa trong xe, đưa tay định đẩy bàn tay đặt bên hông mình của anh ra, lại khiến anh tỉnh lại.
Ánh nắng vàng dịu từ ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu tới khiến khuôn mặt vốn anh tuấn của anh càng phát ra mị hoặc mê người.
Nhớ tới tối qua, trái tim Lê Hiểu Mạn đến bây giờ còn run rẩy, trừng mắt liếc anh một cái, cô liền dời tầm mắt: “Lưu manh.”
“Vậy còn em?” Long Tư Hạo nhướn mày, cúi đầu, hôn lên vành tai cô, giọng khàn khàn nói: “Em là tiểu lưu manh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Lê Hiểu Mạn đỏ bừng, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy đoạn đường của bọn họ đỗ ít xe đi qua, lúc này cô mới yên tâm.
Cô chỉ sợ bị người ta thấy, may là bên ngoài xe không có ai, nếu không, cô thật sự xấu hổ muốn đào hố chôn mình.
Ngay khi cô chuẩn bị đem tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ thu lại, một chiếc Bentley đen chạy tới.
Con đường này là con đường ắt phải đi qua nếu muốn đến Hoắc trạch, Lê Hiểu Mạn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xe của Hoắc Vân Hy.
Cô mở to mắt, hai tay ôm lấy cổ Long Tư Hạo, đè thấp thanh âm nói: “Cúi đầu xuống, Hoắc Vân Hy đến.”
Nghe vậy, đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lóe lên, nhưng rất nhanh lại bị anh giấu đi, anh cũng không cúi xuống, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn Lê Hiểu Mạn, cong môi cười: “Sợ cái gì? Quan hệ của chúng ta sớm muộn gì cũng công bố, hơn nữa cậu ta cũng không phải không biết quan hệ giữa chúng ta.”
Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn anh một cái, lúc nhìn qua cửa sổ thấy Hoắc Vân Hy không phát hiện cô và Long Tư Hạo, xe Bentley của cậu ta đã chạy đi xa.
Thu lại tầm mắt, cô ghé vào ngực anh, ngữ khí vô lực nói: “Em mệt mỏi quá, về đi.”
Long Tư Hạo thấy cô thật sự mệt mỏi, cúi đầu hôn lên trán cô, để cô ngủ ở ghế sau, anh xuống xe lên ghế lái khởi động xe rời đi.
Dường như anh muốn đuổi kịp Hoắc Vân Hy, tốc độ xe cực nhanh, mà Hoắc Vân Hy nhìn chiếc Rolls-Royce đỗ ven đường vừa mới nhìn thấy, vô tình nhìn biển số xe, càng nghĩ càng cảm thấy quen thuộc, vì thế cậu ta lái chậm lại, còn muốn lùi về sau.
Sáng nay cậu mới biết Lê Hiểu Mạn đã rời khỏi Hoắc trạch,vì gọi cho cô không được, cậu mới vội vàng lái xe đến chỗ tối qua đón tìm cô.
Từ sau khi cô dọn khỏi biệt thự Thúy Viên, cậu vẫn không biết địa chỉ cụ thể của cô.
Nhìn vào kính chiếu hậu, cậu thấy chiếc Rolls-Royce phóng nhanh qua, quay đầu đi, cậu thấy rõ người trong xe đúng là Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo cũng không nhìn cậu, chỉ là lúc đi ngang qua anh giảm bớt tốc độ xe.
“Long Tư Hạo...” Ánh mắt Hoắc Vân Hy lạnh lùng, hai tròng mắt nheo lại, đoán xe Long Tư Hạo xe sao đỗ ven đường đến Hoắc trạch?
Mạn Mạn rời khỏi Hoắc trạch, chẳng lẽ ở trong xe Long Tư Hạo?
Nghĩ có thể như vậy, Hoắc Vân Hy giẫm chân ga, tăng tốc đuổi theo Long Tư Hạo.
Hai chiếc xe một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định.
Long Tư Hạo thấy Hoắc Vân Hy đuổi theo, đôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại, ánh mắt lãnh lẽo, đôi môi cong lên đô cung lạnh lùng thị huyết, đột nhiên, anh cũng không tăng tốc, dường như cố ý để Hoắc Vân Hy đi theo.
Mà Hoắc Vân Hy cũng đi theo anh tới Hồng Hoa Uyển.
Chỉ là sau khi Long Tư Hạo đi vào, xe Hoắc Vân Hy lại bị bảo vệ Hồng Hoa Uyển lấy lý do cậu không phải người trong Hồng Hoa Uyển mà ngăn lại.