Ngước mắt nhìn vẻ mặt đã trầm xuống của Long Tư Hạo, trái tim của Lê Hiểu Mạn đập loạn nhịp, cô hơi sợ hãi nhíu mày lại: “Tư Hạo, sao... sao anh lại tới đây?”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào cô, anh khẽ nở nụ cười tràn đầy hơi thở nguy hiểm: “Anh không đến thì sao biết em và chồng trước của em chung một chỗ.”
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ chồng trước.
“Em...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn giải thích, Long Tư Hạo đã buông cô ra, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt âm trầm, sắc bén nhìn cô: “Tốt nhất là em nên cho anh một lời giải thích hoàn mỹ nhất.”
Dứt lời, anh chợt cảm thấy cổ họng hơi ngứa, như sợ Lê Hiểu Mạn nhìn ra đầu mối, anh lập tức quay người sang, nắm tay thành quả đấm để ở bên môi, cố không để mình ho ra tiếng.
Anh không dừng lại, mà đi thẳng về phía chiếc Rolls Royce của anh.
Sau khi ngồi vào xe, anh khởi động xe, rồi “bùm “một tiếng biến mất ở trước mắt Lê Hiểu Mạn.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn trợn to hai mắt, cô hơi không dám tin, anh lại cứ đi như vậy?
Anh cứ đi như vậy?
Anh đi thật?
Cả ngày cô không được gặp anh, vất vả lắm mới thấy người, còn chưa nói với anh lấy một lời, anh cứ như vậy mà đi?
Cô trừng mắt nhìn về phía trước, trong lòng cảm thấy hơi ủy khuất, có khoảng khắc cô đã thật sự muốn khóc.
Tư Hạo...
Cô đứng yên tại chỗ giống như đứa trẻ bị vứt bỏ vậy, đôi mắt đáng thương nhìn về phía Long Tư Hạo rời đi.
Hoắc Vân Hy thấy vẻ mặt của cô tràn đầy mất mát nhìn về phía Long Tư Hạo biến mất, anh ta nhíu mày nói: “Mạn Mạn...”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nói: “Shut up!”
Sau đó, cô lững thững đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, đã thấy một chiếc xe quen thuộc từ xa chạy đến gần, sau đó chiế xe dừng lại ở trước mặt của cô.
Người ngồi ở trong xe là Lạc Thụy, anh ta đẩy cửa xe ra, mỉm cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, lên xe.”
Sau đó, anh ta lại nheo mắt lại nhìn về phía Hoắc Vân Hy: “Hoắc tổng, mời anh cách xa Lê tiểu thư ra, cô ấy đã được định trước sẽ trở thành chị dâu của anh tồi.”
Hoắc Vân Hy lạnh lùng câu môi dưới, anh ta nhìn Lạc Thụy bằng ánh mắt sắc bén: “Phải không? Cứ chờ coi.”
Lạc Thụy liếc mắt nhìn Hoắc Vân Hy, không nói gì với anh ta nữa, mà lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, cô lên xe trước đi.”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với Lạc Thụy, rồi ngồi vào trong xe của anh.
Lạc Thụy đưa tay ra đóng cửa xe lại giúp cô, rồi lại thắt đai an toàn cho cô, rồi mới cho chạy xe.
Vừa lái xe, anh ta vừa liếc nhìn Lê Hiểu Mạn hỏi: “Lê tiểu thư, sao bỗng nhiên cô lại đi chung với cái tên họ Hoắc kia vậy, còn tới nhà cậu cô nữa?”
Lê Hiểu Mạn vặn chặt mày lại, cô tỉ mỉ nói lại một lần chuyện vì sao mình gặp phải Hoắc Vân Hy.
Sau khi Lạc Thụy nghe xong, anh ta nheo mắt lại: “Thì ra là như vậy, Hoắc Vân Hy thật đúng là không biết xấu hổ, âm hồn không tiêu tan à! Lê tiểu thư yên tâm, chỉ cần cô nói rõ cho tổng giám đốc thì sẽ không sao đâu.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Lạc Thụy lần nữa rồi gật đầu với anh ta, cô hơi nghi ngờ hỏi: “Trợ lý Lạc, sao anh và Tư Hạo lại biết tôi ở chỗ này?”
Lạc Thụy nhướn mày nhìn Lê Hiểu Mạn, anh ta nở nụ cười hơi thần bí: “Lê tiểu thư không cần hỏi nhiều về điều này, sơn nhân tự có diệu kế(*), chỉ cần Lê tiểu thư cô còn ở trên trái đất này, thì tổng giám đốc nhất định có thể tìm được cô, bên ngoài gió lớn, tôi đưa Lê tiểu thư trở về trước.”
(*) Sơn nhân: Ẩn sĩ. Câu Sơn nhân tự hữu diệu kế tức là Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay
Dứt lời, Lạc Thụy nghĩ đến chuyện thân thể của Long Tư Hạo không được tốt lắm, anh ta vốn định nói cho Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo có thể bị trúng độc khí Mustard (*).
(*)Khí Mustard (Mù - Tạt), tên khoa học Dichlorodiethyl Sulfide là một chất lỏng nhờn không màu hoặc có màu hơi vàng, ngửi có mùi giống như cải đắng hoặc mùi củ hành, củ tỏi. Nó là một chất độc hoại tử rất đáng sợ, có thể làm mục nát hệ thống hô hấp, thối nát da thịt, người bị hại sẽ chết trong đau đớn.
Nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại thay đổi suy nghĩ, lại cảm thấy còn chưa có kết quả kiểm tra, nếu như bây giờ nói cho cô biết chuyện còn chưa được xác định, thì sẽ chỉ khiến cô lo lắng mà thôi.
Hơn nữa, tổng giám đốc của bọn họ cũng đã ra lệnh, không cho phép bọn họ tiết lộ nửa câu chuyện thân thể của anh khó chịu cho Lê Hiểu Mạn, anh ta cũng không dám chống lại mệnh lệnh.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta đột nhiên không nói, liếc nhìn anh ta hỏi: “Trợ lý Lạc, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì!” Lạc Thụy nhíu mày, anh ta nheo mắt lại nhìn cô: “Lê tiểu thư, hẳn là tổng giám đốc đến công ty, để tôi đưa cô trở về trước.”
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn ngồi xe của Lạc Thụy rời đi, bởi vì anh ta muốn biết địa chỉ cụ thể của Lê Hiểu Mạn, nên anh ta đi theo sau xe của Lạc Thụy để theo dõi.
Nhưng Lạc Thụy như đã sớm nhận ra được có người theo dõi anh ta, nên anh ta đi vòng vèo ở trong thành phố, sau khi bỏ rơi xe của Hoắc Vân Hy, anh ta mới đưa Lê Hiểu Mạn trở về Thủy Lộ Hồ.
Trong thời gian này, Lê Hiểu Mạn biết anh ta cố ý đi vòng vèo, nhưng cũng không hỏi anh ta nguyên nhân, bởi vì tâm tư của cô vẫn luôn ở trên người Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo nói muốn cô cho anh một lời giải thích hoàn mỹ nhất, cô đang suy nghĩ, muốn giải thích thế nào mới tính là hoàn mỹ.
Sau khi Lạc Thụy đưa cô về biệt thự ven hồ Thủy Lộ bình an, thì liền rời đi.
Sau khi trở lại biệt thự, Lê Hiểu Mạn nghe quản gia nói mới biết tài xế đưa cô đi đến nghĩa trang An Thái lúc nãy cũng không phải là trở về trước, mà do nhận được một cuộc điện thoại và đi ra ngoài trong chốc lát.
Điều trùng hợp chính là người tài xế kia vừa mới lái xe đi ra ngoài được một lát, thì cô và Hoắc Vân Hy đều đi ra bãi đậu xe.
Mà Hoắc Vân Hy thì nhân cơ hội này nói muốn đưa cô về.
Bây giờ nhớ lại, cô cảm thấy chuyện tài xế đột nhiên rời đi có lẽ có liên quan đến Hoắc Vân Hy, hoặc là, hôm nay Hoắc Vân Hy xuất hiện ở nghĩa trang An Thái cũng không phải là một điều trùng hợp.
Nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều chuyện này, bởi vì bây giờ đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất chính là chờ Long Tư Hạo trở lại, sau đó cho anh một lời giải thích hoàn mỹ nhất.
Chờ người là chuyện thống khổ nhất.