Sau khi nghi thức dâng hoa cúi chào của thân bằng cố hữu kết thúc, những người làm lễ xong đã đi về hết rồi, cũng chỉ còn Hoắc Nghiệp Hoành, Hoắc Vân Hy, Hạ Thanh Vinh, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Tô Dịch, cùng với Lê Hiểu Mạn, Lê Văn Bác, Lê Chấn Hoa ở lại.
Sau khi nghi thức kết thúc, Hạ Thanh Vinh vẫn quỳ ở trước mộ Lê Tố Phương, đau buồn khóc lóc.
Mà Lê Chấn Hoa cũng vậy, cũng quỳ ở trước mộ của Lê Tố Phương khóc lóc.
Lê Hiểu Mạn thấy Hạ Thanh Vinh đau buồn khóc, khuôn mặt như đã già đi rất nhiều của ông ta tràn đầy nước mắt áy náy và tự trách, nàcô nhíu chặt mày lại, cô nước mắt lưng tròng nhìn ông ta.
Bởi vì vừa mới mất mẹ, nên giờ phút này cô càng sợ mất đi thân tình và vô cùng khát vọng thân tình.
Hạ Thanh Vinh là cha ruột của cô, mặc kệ cô có bao nhiêu oán hận với ông ta, thì vào lúc này cũng tiêu tán đi không ít.
Cô không hy vọng ông ta thương tâm quá độ mà làm tổn thương đến thân thể, cô trầm ngâm trong chốc lát, rồi mới lên tiếng: “Chú Hạ, đất lạnh, chú đừng quỳ quá lâu, cũng đừng tự quá tự trách mà làm tổn thương thân thể.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Lê Chấn Hoa cũng đang khóc lóc giống vậy: “Cậu, cậu cũng vậy, đất lạnh, đừng quỳ quá lâu.”
Sau đó, cô liền muốn tiến lên đỡ bọn họ dậy, Lê Văn Bác thấy người cô yếu ớt vô lực, thì lo lắng nhìn cô: “Mạn Mạn, để anh.”
Lúc Lê Văn Bác đi đỡ Hạ Thanh Vinh và Lê Chấn Hoa dậy, Hoắc Nghiệp Hoằng chống quải trượng đi cùng Hoắc Vân Hy tới.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu hàng lông mày trắng, ông ta ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn, kéo tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô an ủi: “Mạn Mạn, ông nội về đây, cháu nghe lời ông nội, đừng thương tâm nữa, đối với thân thể không tốt, nhìn cháu gầy quá rồi, nếu mẹ cháu nhìn thấy thì chắc sẽ rất đau lòng đấy.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng rồi khẽ gật đầu với ông, không nói gì nữa.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Hoắc Vân Hy bên cạnh, rồi chống quải trượng xoay người rời đi.
Chị Lâm và Hoắc Nghiêm quản gia của Hoắc gia đứng ở cách đó không xa thấy vậy, lập tức tiến lên, mỗi người đứng ở một bên đỡ ông ta rời đi.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đã rời đi, mà Hoắc Vân Hy còn đứng ở trước mặt cô, cô hơi cau mày lại, cô chỉ khẽ gật đầu với anh ta, cũng không nói gì, hôm nay là ngày hạ táng mẹ cô, cô cũng không muốn làm cho tới cùng vụ Hoắc Vân Hy thiết kế hãm hại hôm trước.
Hoắc Vân Hy thấy cô như không muốn nói chuyện với mình, đôi mắt của anh ta lại nhuộm đầy nỗi buồn.
Lúc ánh mắt của anh ta rơi vào cái bụng đã nhô lên của cô, trái tim anh ta đau đớn dữ dội như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào vậy.
“Mạn Mạn, chăm sóc kỹ cho mình, còn có đứa bé trong bụng... em.”
Lúc nói ra hai chữ “Đứa bé”, trái tim anh ta đau như rỉ máu vậy.
Nếu như anh ta không phản bội, anh ta không làm tổn thương cô, không hiểu lầm cô nhiều như vậy, nói không chừng đứa con trong bụng cô lúc này chính là con của anh ta.
Anh ta cũng sẽ không bi thương, đau khổ, hối hận, đau lòng giống như bây giờ.
Anh ta có bao nhiêu hy vọng nếu có thể trở lại như lúc đầu, anh ta nhất định sẽ dùng chính sinh mạng của mình để yêu cô, quý trọng cô, tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất kỳ chuyện gì làm tổn thương cô.
Nỗi buồn vô tận và hối hận trong lòng dần hóa thành lệ nóng dâng trào lên hốc mắt của anh ta, làm cho đôi mắt đen như mực của anh ta dần ươn ướt.
“Mạn Mạn, nếu như có thể trở lại, tôi nhất định sẽ yêu em...”
Anh ta còn chưa nói hết lời, một giọng nói trầm thấp đã truyền tới.
“Cho dù thời gian có đảo ngược, cậu cũng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này.”
Nghe thấy tiếng, ánh mắt của Hoắc Vân Hy dần trở nên lạnh lẽo, anh ta siết chặt hai tay, quay mặt nhìn về phía Long Tư Hạo, vẻ mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Vậy cũng chưa chắc, anh thật sự cho rằng anh có thể một tay che trời?”
Anh ta nói về sự kiện Long Tư Hạo đổi video trong ngày cưới của anh ta và Hạ Lâm, nhưng anh ta lại thật sự rất tán thành hành động đổi video trong lễ cưới này.
Nếu như không nhờ Long Tư Hạo công bố video xấu xí của Hạ Lâm ra, nói không chừng anh ta đã kết hôn với Hạ Lâm, mà không biết bộ mặt thật và những chuyện xấu xa mà Hạ Lâm đã làm kia rồi.
Càng không biết người chân chính cứu anh ta vào mười năm trước là Lê Hiểu Mạn.
Nhưng cái mà anh ta không thích ở Long Tư Hạo là cái dáng vẻ tự tin như có thể nắm được tất cả trong tay kia, cho nên anh ta mới nói như vậy.
Long Tư Hạo không để ý đến Hoắc Vân Hy, anh đi thẳng tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, anh chăm chú nhìn cô, đưa tay ra nắm lấy bàn tay bỏ bé lạnh như băng của cô, anh đau lòng nói: “Hiểu Hiểu, tang lễ đã kết thúc rồi, mẹ em cũng đã chôn cất xong, cùng anh trở về đi, được không?”
Lê Văn Bác đang đỡ Hạ Thanh Vinh và Lê Chấn Hoa dậy nghe thấy lời của anh, anh ta nhíu mày lại, rồi nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn Long Tư Hạo, thấy đôi mắt đầy mong đợi của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đây là cô đáp ứng anh, sau khi xử lý xong hậu sự cho mẹ thì cô phải trở về Thủy Lộ Hồ cùng anh, vì vậy cô sẽ không đổi ý.
Long Tư Hạo thấy cô gật đầu đáp ứng, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Hiểu Hiểu...”
Anh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô, hơi kích động ôm cô vào trong ngực.
Hoắc Vân Hy đứng ở bên cạnh thấy vậy, anh ta siết chặt hai tay, ánh mắt chất chứa nỗi buồn.
Lê Hiểu Mạn thoát ra khỏi ngực của Long Tư Hạo, cô nhìn về phía Lê Văn Bác, khẽ nói: “Anh Văn Bác, anh nhớ chăm sóc kỹ cho cậu.”
Lê Văn Bác biết cái chết của Lê Tố Phương không phải là bình thường, anh ta liếc nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, em thật sự muốn trở về với anh ta?”
Long Tư Hạo đưa tay cầm chặt lấy tay của Lê Hiểu Mạn, anh nặng nề liếc nhìn Lê Văn Bác: “Hiểu Hiểu là vị hôn thê của tôi, dĩ nhiên là sẽ trở về với tôi.”
Dứt lời, anh bế Lê Hiểu Mạn lên, rảo bước đi về phía chiếc Rolls Royce của anh.
Huyên Huyên có lời ——
Chúc các bảo bối 1-6 vui vẻ, mãi mãi trẻ tuổi xinh đẹp.
Hôm nay là 1-6, vì vậy Huyên Huyên đặc biệt viết một câu chuyện nhỏ!
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn hai người lớn đang hôn nhau cuồng nhiệt, bé cất giọng nói non nớt hỏi: “Daddy, mummy, nghe nói trong phòng bếp có ông thần bếp, hai người hôn hôn sờ sờ ở ngay trước mặt lão nhân gia trong phòng bếp thì rất tốt à?”
Nghe vậy, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn mới như tỉnh lại từ trong mộng ngừng lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Long Tư Hạo hơi trầm xuống: “Nghiên Nghiên, lần sau nếu thấy cha và mẹ làm chính sự, thì con nhớ lập tức che đôi mắt lại, sau đó xoay người rời đi, biết không?”
Tiểu Nghiên Nghiên giơ ngón tay giữa nhỏ xíu lên, quơ quơ giữa không trung nói: “Daddy, no!”
!!