“Mạn Mạn, cháu càng ngày càng lạnh nhạt người ông này.”
Lê Hiểu Mạn hơi cau mày, giọng vẫn không nghe ra vui giận: “Ông nội Hoắc, trong điện thoại khó mà nói, cháu lập tức đến.”
Dứt lời, cô liền cúp điện thoại, sau đó vừa gọi cho Long Tư Hạo, vừa chạy đến Hoắc trạch.
Long Tư Hạo biết Hoắc Nghiệp Hoằng đón Nghiên Nghiên đi, liền nói Lê Hiểu Mạn chờ anh một lát, anh đi Hoắc trạch cùng cô, Lê Hiểu Mạn nói anh không cần gấp, nếu cô không thể đón được Nghiên Nghiên, sẽ gọi cho anh đi đón hai mẹ con.
Hôm nay Hoắc trạch canh phòng nghiêm ngặt như căn cứ quân sự, bên ngoài Hoắc trạch có hơn mười thần giữ cửa, người người đều là mặt cương thi, nói năng thận trọng.
Xe Lê Hiểu Mạn không thể chạy vào Hoắc trạch.
Cô xuống xe ở bên ngoài, sau đó đi vào phòng khách, dọc đường đi đều là vệ sĩ áo đen, nhưng không hề cản cô, không cần đoán, nhất định là Hoắc Nghiệp Hoằng đã phân phó.
Lão quản gia Hoắc Nghiêm đã ở Hoắc gia mấy chục năm đang đứng trước phòng khách, thấy cô liền nghênh đón, nhìn cô gật đầu cười.
“Lão gia chờ cô ở phòng khách.”
Sau đó ông dẫn Lê Hiểu Mạn vào phòng khách.
Cách năm năm, bước vào nơi này một lần nữa, Lê Hiểu Mạn có cảm giác bừng tỉnh cách một đời, phòng khách vẫn bố trí như năm năm trước, chẳng qua lúc này tâm tình cô không giống.
Năm năm trước bước vào nơi này, cô sẽ có cảm giác thân thiết, vì có ông nội thương yêu của cô.
Nhưng bây giờ, ông nội thương yêu của cô đã sớm “không còn ở đây”.
Cô cảm thấy năm năm trước cô thật sự rất ngu, luôn bị Hoắc Nghiệp Hoằng nắm mũi dẫn đi, cô luôn đối đãi với ông như ông nội ruột, nhưng ông chưa chắc xem cô là cháu ruột mà đối đãi.
Năm năm trước cô thật sự quá đơn thuần, quá dễ bị người khác lợi dụng, nhưng hiện tại, cô sẽ không bị người khác lợi dụng nữa, càng không thể tùy tiện bị người khác tổn thương.
Hoắc Nghiệp Hoằng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi trên sofa trong phòng khách, đầu tóc bạch kim, tinh thần vẫn sáng láng, hai mắt sắc bén có thần.
Lê Hiểu Mạn đi tới trước mặt ông, quét mắt chỉ thấy một mình ông, cô nheo mắt: “Ông nội Hoắc, Nghiên Nghiên đâu?”
Hoắc Nghiệp Hoằng ngẩng đầu, ánh mắt hòa ái nhìn Lê Hiểu Mạn, cầm gậy chỉ vị trí đối diện ông, cười nói: “Mạn Mạn, ngồi xuống trước rồi nói.”
Lê Hiểu Mạn liếc mắt vị trí ông chỉ, ngồi xuống.
Mặc dù không thấy Nghiên Nghiên, trên mặt cô vẫn không lộ ra nửa phần lo âu, vì cô biết Tiểu Nghiên Nghiên tạm thời không sao.
Hoắc Nghiệp Hoằng gọi cô đến, nhất định có mục đích gì.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô bình tĩnh ngồi đó, trên mặt không có tia hoảng sợ, ông ôn hòa cười một tiếng, giọng hòa ái: “Mạn Mạn, cháu thay đổi.”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Là người đều sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng hiền hòa nhìn cô, gật đầu nói: “Đúng vậy, người đều sẽ thay đổi, Vân Hy thay đổi, Tư Hạo cũng thay đổi, đúng rồi, sao Tư Hạo không đến cùng cháu? Cháu không thông báo nó sao?”
“Ông nội Hoắc…” Lê Hiểu Mạn lễ phép gọi, ánh mắt hòa nhã nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Cháu có thể dẫn Nghiên Nghiên đi rồi chứ?”
Hoắc Nghiệp hoằng thấy sắc mặt cô kiên quyết, ông híp mắt, giọng vẫn hòa ái: “Mạn Mạn, Nghiên Nghiên đang chơi trên lầu, ông có mấy lời muốn hỏi cháu, lát nữa ông cho cháu lên lầu gặp nó.”
Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt nhìn ông, hơi câu môi, thanh âm xen lẫn tia lãnh đạm hơi hợt: “Ông hỏi đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng trực tiếp hỏi: “Nghiên Nghiên có phải con gái của cháu và Tư Hạo không?”
“Phải!” Tiểu Nghiên Nghiên là con gái của Long Tư Hạo không phải bí mật gì, cho nên Lê Hiểu Mạn cũng thẳng thắn thừa nhận.
Thấy cô trả lời thẳng thắn, Hoắc Nghiệp Hoằng sâu kín nhìn cô, cười hỏi: “Mạn Mạn, năm năm qua cháu và Tư Hạo đi cùng nhau? Tại sao ông nội mãi không tìm được hai cháu?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn hòa nhã nhìn ông: “Ông nội Hoắc, cháu không phải tới để nói chuyện này với ông, mời ông trực tiếp nói cho cháu, tại sao ông mang Nghiên Nghiên tới đây?”
“Haiz!” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn, thở dài một hơi, nhíu đôi lông mày trắng lại: “Mạn Mạn… cháu đối với ông nội… haiz! Có phải bây giờ cháu rất ghét ông nội không? Trước kia cháu đối với ông nội không có hời hợt như vậy…”
Dừng lại, Hoắc Nghiệp Hoằng tiếp tục nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Mạn Man, ông đón Nghiên Nghiên đến đây không có ác ý, ông chỉ muốn để Nghiên Nghiên nhận tổ quy tông.”
“Nhận tổ quy tông?” Lê Hiểu Mạn hí mắt, ánh mắt ôn hòa nhìn ông lộ ra tia sắc bén: “Ông nội Hoắc, ông có ý gì?”
Ánh mắt hòa ái nhìn cô: “Mạn Mạn, nếu Nghiên Nghiên là con gái của cháu và Tư Hạo, vậy nó chính là cháu cố của Hoắc Nghiệp Hoằng ông, đương nhiên phải về Hoắc gia nhận tổ quy tông, ông sẽ không để cho con cháu ông có họ khác nữa, dĩ nhiên Tư Hạo cũng vậy.”
“Cho nên ông nội Hoắc chưa qua sự đồng ý của cháu và Tư Hạo đã dựng chuyện người giả lão phu nhân bị đụng, lén mang Nghiên Nghiên đến đây…”
Nói tới đây, Lê Hiểu Mạn câu môi nở nụ cười làm người ta suy nghĩ không ra, tiếp tục nói: “Ông nội Hoắc, mục đích thật sự của ông e là không phải để Nghiên Nghiên nhận tổ quy tông, mà là để Tư Hạo nhận tổ quy tông, đúng chứ?”