Trang viện lâu đài Bi Feier!
Lê Hiểu Mạn đã đến trang viện lâu đài ở Pháp của Knox trước mấy người Long Tư Hạo ba giờ.
Cô đang bị an bài ở trên tầng hai một biệt thự nhỏ được xây dựng bằng đá cẩm thạch trong trang viên.
Hơn nữa, bên ngoài cửa phòng có bốn người cầm súng máy, mặc quân trang của trang viện canh phòng, phòng ngừa cô chạy mất.
Ngoài binh lính trong đội quân mà Knox tự thành lập canh phòng ở ngoài cửa phòng, xung quanh toàn bộ biệt thự nhỏ đều có binh lính canh phòng, ngay cả tầng chót của biệt thự nhỏ cũng có binh lính dùng súng trường tự động canh phòng.
Bọn họ giám sát 24/24 giờ, nếu Long Tư Hạo muốn mang Lê Hiểu Mạn ra khỏi biệt thự nhỏ, thì với sức của một người là không thể nào làm được.
Tất cả nơi này đều đã được quân sự hóa, đồng phục thống nhất, những quân nhân kia đều mặc quân trang, cầm súng máy, người không biết còn tưởng rằng đang tiến vào căn cứ quân sự.
Vệ sỹ thì mặc áo trắng quần đen, đeo găng tay trắng, đều là người ngoại quốc, không có người Hoa.
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang đứng ở trước cửa sổ trong phòng, cửa sổ hình bầu dục, ngoài cửa sổ là bãi cỏ xanh mướt của trang viên, xa hơn nữa là rừng rậm xanh biếc, cây cổ thụ chọc trời, phong cảnh ưu mỹ.
Nhưng từ chỗ của cô, vẫn có thể nhìn thấy binh lính canh phòng đi đi lại lại tuần tra ở trong trang viên.
Bởi vì canh phòng sâm nghiêm, nên cô không thể nào ra được, mà điện thoại di động của cô cũng bị đại quản gia Francis tịch thu, cô nghĩ thông suốt biết Long Tư Hạo cũng không thể làm gì được, nhưng cô tin rằng Tư Hạo của cô nhất định sẽ sớm tìm tới nơi này.
Nội thất trong phòng của cô được bày biện rất sang trọng, tất cả những thứ cần thiết đều có, duy chỉ không có công cụ truyền tin.
Sau khi thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ lại, cô xoay người đang muốn ngồi xuống ở trong căn phòng xa hoa, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói cung kính.
“Mademoiselle.”
Nghe thấy câu “mademoiselle” này, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt lại, người canh phòng bên ngoài là người Pháp, nên dĩ nhiên là bọn họ nói tiếng Pháp.
Cô vừa vặn biết chút tiếng Pháp, câu mademoiselle này nghĩa là tiểu thư, mà người được gọi là tiểu thư ở chỗ này ngoài Sophie ra, thì không còn ai.
Xem ra cô ta lại đến tìm cô gây phiền toái rồi.
Cô ngồi xuống ở trên ghế sa lon trong phòng, dáng vẻ ung dung bình tĩnh.
Ký lai chi tắc an chi(*), thứ mà cô phải giữ vào lúc này chính là tâm thái đó.
(*)Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó
Từ cô bị bắt từ thành phố K đến đây, sau khi tỉnh lại cô vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
Sở dĩ cô biết nơi này là nơi nào, là bởi vì sau khi cô xuống máy bay, đã trực tiếp bị mang tới biệt thự nhỏ được xây dựng bằng đá cẩm thạch này, là Francis nói cho cô biết, nơi này là trang viện lâu đài Bi Feier, là nơi ở chính của Knox.
Hơn nữa, Francis còn nói cho cô biết mục đích Knox bắt cô tới nơi này là vì ép Long Tư Hạo cưới Sophie, muốn anh cử hành hôn lễ long trọng với Sophie ở ngay trước mặt tất cả mọi người trong gia tộc Knox.
Sau khi kết hôn với Knox, Tư Hạo của cô cũng chỉ có thể ở nơi này, lấy chuyện làm cho gia tộc Knox trở nên lớn mạnh làm mục đích và sứ mạng.
Hơn nữa, toàn bộ người của gia tộc Knox đều ở trong trang viên chiếm diện tích 150 héc ta này.
Sau khi Sophie đi vào, cô ta thấy Lê Hiểu Mạn đang bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, giống như là đang đợi cô ta, cô ta đè nén hận ý với cô ở trong lòng xuống, nở nụ cười ôn uyển, đi tới ngồi xuống đối diện Lê Hiểu Mạn.
Cô ta quyến rũ hất mái tóc ra sau, mỉm cười nói: “Nơi này rất đẹp phải không?”
Lê Hiểu Mạn lãnh đạm nhìn về phía Sophie đang thu liễm tính tình lại, giả bộ giống như một thiên kim thục nữ dịu dàng, cô cong môi dưới: “Đúng là rất đẹp, nhưng tôi thấy hẳn là cô phải chịu rất nhiều áp lực khi ở nơi này đi?”
Sophie lúc này và lúc ở thành phố K giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Cô ta thu lại nụ cười trên mặt, nhưng vẫn duy trì một phần ưu nhã kia: “Tại sao cô lại nói vậy?”
Lê Hiểu Mạn hơi nâng mi mắt: “Ở chỗ này, cô là thiên kim duy nhất của gia tộc Knox, tưng lời nói từng hành động của cô đều bị người ta chú ý, vì duy trì hình tượng thiên kim của mình, cô phải giả bộ lịch sự, giả bộ thùy mị, giả bộ dịu dàng, giận không được biểu lộ ra ngoài, cười không lộ răng, cuộc sống như vậy rất mệt mỏi, phải không? Nếu là tôi, muốn cười lại không thể cười, muốn giận không thể giận, còn phải duy trì nụ cười dịu dàng mọi lúc mọi nơi, tôi sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, cũng sẽ cảm thấy áp lực rất lớn, cho dù nơi này có đẹp thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một cái nhà tù hoa lệ mà thôi.”