Bất luận những ký giả này nói khó nghe bao nhiêu, Lê Hiểu Mạn cũng không lên tiếng, nếu những ký giả này đều là Sophie mời tới, vậy bất luận cô nói gì, đều vô dụng.
Quần chúng xúm lại cũng bàn luận ầm ĩ.
“Đúng là không ngờ nha! Nhà thiết kế Many lầy lừng ngay cả em gái ruột cũng không tha, lòng dạ thật ác độc.”
“Đáng tiếc cái xác* này, dáng dấp đẹp như vậy, lòng lại đen.”
(*) Cái xác: Ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
“Tôi khinh, tôi ghét như loại người trong ngoài không đồng nhất như cô ta, vì đàn ông mà lục thân không nhận*, âm hiểm ác độc, thật đáng ghét.”
(*) Mất hết tính người. Lục thân: bố mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
…
Nhân viên trong công ty cô đều đi ra xem xảy ra chuyện gì.
Hôm nay đúng lúc Tưởng Y Y đến công ty, cô ta thấy Lê Hiểu Mạn bị ký giả vây quanh, trực tiếp chen lấn vào.
Thấy Lê Hiểu Mạn đứng tại chỗ không lên tiếng, nhưng đôi mắt lại sưng đỏ, cô ta đi tới trước mặt cô, lo lắng hỏi: “Chị Hiểu Mạn, đã xảy ra chuyện gì? Chị sao thế? Những ký giả này là sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta, vân đạm phong khinh nói: “Y Y, em coi như xem náo nhiệt là được.”
Tưởng Y Y nhìn cô, lại nhìn đám ký giả, đang muốn lên tiếng, liền thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát chen lấn đi vào.
Thấy cảnh sát, Lê Hiểu Mạn câu môi cười, vẫn không lên tiếng, cô không nghĩ tới Sophie lại chơi chiêu này, cô ta muốn đẩy cô vào chỗ chết sao?
Ha ha, mẹ ruột Thẩm Thi Vi cho là cô không để ý tình thân, tàn nhẫn với em gái.
Nhưng cô em gái này từng nhớ đến thân tình, xem Lê Hiểu Mạn cô là chị sao?
Hai cảnh sát kia đi thẳng tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, một cảnh sát trong đó vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô nói: “Lê Hiểu Mạn, có người tố cáo cô sắp đặt vụ án X, mời cô về đồn cảnh sát cùng chúng tôi trợ giúp điều tra.”
Ký giả và người chung quanh nghe cảnh sát nói vậy, nhất thời bùng nổ, tiếng nghị luận tựa như muốn lấn át trời, đa số là chỉ trích nhục mạ Lê Hiểu Mạn.
Nghe cảnh sát nói, Lê Hiểu Mạn siết chặt tay, cô bây giờ thật muốn cho chính mình một cái tát.
Cô vốn tự trách vì Sophie bị mất trong sạch, nhưng cô ta…
Cô ta cắn ngược lại cô, cho ký giả đến chận trước công ty cô, nhục mạ cô cũng được đi, còn kinh động cảnh sát, úp tội danh bày kế vụ án X lên người cô.
Ánh mắt cô lãnh đạm nhìn hai cảnh sát trước mặt:”Tôi có thể lấy khẩu cung, nhưng tôi tuyệt đối không đến đồn cảnh sát cùng các người.”
Hai cảnh sát nghe cô nói thế, sắc mặt lạnh đi: “Lê Hiểu Mạn, cô phải đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi, chúng tôi nắm giữ chứng cứ cô bày kế cưỡng gian Sophie.”
“Chứng cứ?” Lê Hiểu Mạn nheo mắt, kinh ngạc nhìn hai cảnh sát hỏi: “Chứng cứ gì?”
Tên cảnh sát vừa nói chuyện kia sắc mặt lạnh lùng nhìn Lê Hiểu Mạn: “12 tên cưỡng gian Sophie đã sa lưới toàn bộ, bọn họ nhất trí tố cáo là ô bày kế cưỡng gian Sophie, là cô xúi giục.”
Nghe cảnh sát nói toàn bộ 12 tên côn đồ kia đều sa lưới, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, nhưng nghe cảnh sát nói bọn họ nhất trí tố cáo cô, cô dùng đầu ngón chân cũng biết đây nhất định là Sophie bày kế.
12 người kia nhất định là tự thú, mục đích chính là giá họa cho cô.
Tưởng Y Y đứng cạnh Lê Hiểu Mạn nghe cảnh sát nói, mặc dù cô ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta tin tưởng Lê Hiểu Mạn.
Cô ta nhìn hai cảnh sát kia nói: “Các người không cần đổ tội người khác, chị Hiểu Mạn là người tốt, chị ấy sẽ không làm chuyện như vậy.”
Hai tên cảnh sát kia căn bản không nghe lời Tưởng Y Y, nhìn Lê Hiểu Mạn, cương quyết nói: “Lê Hiểu Mạn, mời cô đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách sáo với cô.”