Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo đang ôm Lê Hiểu Mạn, nhếch môi cười: “Tôi nhìn tổng giám đốc và Lê tiểu thư càng thấy bọn họ như trời sinh một đôi vậy.”
Nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn ở bên nhau hạnh phúc vui vẻ, chú Thành làm quản gia ở Long gia từ hồi còn trẻ đương nhiên cũng vui mừng thay cho họ.
Ông cười vui vẻ nhìn Lạc Thụy, liên tục gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy thiếu gia và thiếu phu nhân như kim đồng ngọc nữ vô cùng xứng đôi, tiểu thư ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy thiếu gia hạnh phúc như vậy nhất định sẽ vui mừng.”
Tô Dịch đi đằng sau đeo mắt kính nghe được lời ông ấy vầ Lạc Thụy nói, hàng lông mày dưới tóc mái nhăn lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng đằng say mắt kính nheo lại, đôi môi nhếch lên vòng cung tuy nhỏ nhưng mang theo sự quỷ dị không nói nên lời.
……
Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn đi đến ngôi mộ của Hoắc Thần Phong, lại thấy Hoắc Nghiệp Hoằng, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm và thím Lâm đều ở đó.
Không chỉ có bọn họ mà cách đó không xa còn có mười mấy người vệ sĩ mặc áo đen.
Có Hoắc Nghiệp Hoằng ở đây đương nhiên đám vệ sĩ đó là để bảo vệ ông ta.
Lý Tuyết Hà nhìn thấy bọn họ trước, nhìn hai người thân mật ôm nhau, trong mắt bà ta hiện lên sự khinh thường, giọng điệu trào phúng: “Tư Hạo, sao giờ mới tới? Dì còn tưởng con quên mất mình còn có ba đấy, nhiều năm con không về bái tế cho ba mình, hôm nay đến bái cho tốt đi.’
Dứt lời, bà ta không vui, giọng điệu chua ngoa nói: “Lê tiểu thư, cô tới đây làm gì? Cô đi nhầm chỗ sao? Cô và Vân Hy đã ly hôn rồi, không phải người Hoắc gia nữa thì chạy tới đây hình như không thích hợp…”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy bà ta lắm mồm không dứt, sắc mặt thâm trầm, uy nghiêm quát: “Câm miệng cho tôi, cô còn dám nói thêm một câu tôi liền đuổi cô ra khỏi Hoắc gia, dù Mạn Mạn và Vân Hy đã ly hôn thì nó vẫn là cháu gái Hoắc Nghiệp Hoằng tôi, nó tới đây là đương nhiên.”
Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng dạy dỗ liền ngậm miệng, không dám nói thêm một câu, quy củ cúi đầu, hai mắt nheo lại, trong lòng càng thêm ghét Lê Hiểu Mạn, hận không thể cho người giết chết cô cho hả giận.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn bà ta, hừ lạnh một tiếng sau đó nhìn Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.
Thấy Long Tư Hạo thân mật ôm Lê Hiểu Mạn, ông ta nhíu mà chống gậy đi tới vươn tay vỗ vai Long Tư Hạo: “Đi đi, nhiều năm cháu không về, đi bái tế cho ba cháu đi.”
Giờ phút này ông ta nhìn thấy Long Tư Hạo sẽ nhớ tới Hoắc Thần Phong, trong mắt và gương mặt đầy bi thương.
Đôi mắt ông ta ươn ướt, nhìn Lê Hiểu Mạn hòa ái nói: “Mạn Mạn, cháu cũng đi đi.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, ngước mắt nhìn khuôn mặt bi thương của Hoắc Nghiệp Hoằng, cô tiến lên an ủi: “Ông nội, đừng quá đau buồn.”
Hoắc Nghiệp Hoằng muốn giấu đi sự bi thương trong mắt nhưng mất đi con trai vẫn làm ông ta rơi nước mắt, ông ta chống gậy gật đầu với cô: “Đi đi, ông không có việc gì.”
Sau đó ông ta được thím Lâm đỡ đi, nước mắt ướt đẫm.
Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy đang đứng trước mộ Hoắc Thần Phong, thấy Lê Hiểu Mạn cùng Long Tư Hạo đi tới, Hạ Lâm nhìn hai người gật đầu xem như chào hỏi liền lùi ra.
Thấy Hạ Lâm chào hỏi, Lê Hiểu Mạn hơi sửng sốt, đột nhiên phát hiện gần đây Hạ Lâm không giống lắm, nhìn thấy cô lại không nói lời châm chọc, hơn nữa thái độ đối với cô cũng tốt hơn nhiều, điều này làm cho cô vô cùng khó hiểu và nghi hoặc.
Nhưng mà Hạ Lâm thay đổi không nằm trong phạm vi quan tâm của cô, cô không suy nghĩ nhiều mà ngước mắt nhình Hoắc Vân Hy, thấy anh ta vẫn đứng trước bia mộ không có ý rời đi, cô chau mày nhìn Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo vẫn như cũ bên cạnh Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thâm thúy nhìn Hoắc Vân Hy đang đứng trước bia mộ, đôi môi mím chặt, thái độ lạnh lùng mà kiên nghị.
Xung quanh tản ra khí lạnh.
Mà Hoắc Vân Hy đứng trước bia mộ cũng tỏa ra khí lạnh.
Hạ Lâm đứng gần anh ta nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn sau đó lại nhìn Hoắc Vân Hy gọi một tiếng: “Vân Hy…”
Hoắc Vân Hy chống gậy, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bia mộ Hoắc Thần Phong, khuôn mặt tuấn tú banh lên, lạnh lùng làm cho người ta không đoán ra anh ta đang nghĩ gì.
Lạnh lùng nhếch môi, đột nhiên anh ta xoay người lạnh lùng nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn, tay trái nắm chặt hơn.
“Mạn Mạn…” anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt lạnh lùng nhu hòa vài phần, nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó lại nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt nhu hòa vừa nãy lại sắc bén mà lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên: “Anh tới đây làm gì? Anh dựa vào đâu mà tới đây? Anh đã hơn 10 năm không về, trong mắt anh còn ba sao?”
Long Tư Hạo như cố ý vậy, bàn tay ôm Lê Hiểu Mạn càng xiết chặt, ôm cả người cô vào ngực, đôi mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt u ám nhìn Hoắc Vân Hy, nhếch môi, âm thanh lạnh lùng: “Trong mắt tôi có ông ấy hay không không liên quan gì tới cậu, hiện tại chỉ cần cậu tránh ra thôi.”