Hoắc Vân Hy vì lời chọc cười của Lạc Thụy mà vô cùng hâm mộ anh cả Long Tư Hạo của mình vì bên cạnh anh có một người thú vị như Lạc Thụy, nhất định cuộc sống sẽ không nhàm chán.
Mà một người cô đơn, anh ta rất muốn dung nhập đến thế giới của bọn họ./
……
Hoắc gia
Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn nhìn thời gian, thấy hơn 20ph nữa liền nhìn Long Tư Hạo nói: ‘Tư Hạo, hiện tại chỉ còn hơn 20phm cháu nói cháu nghĩ thế nào rồi? Cháu tới chỗ ta hơn 1h, cháu vẫn chưa nghĩ kĩ sao?”
Lăng Hàn Dạ nhướn mày: “Ông Hoắc, ông đừng vội, không phải hơn hơn 20ph sao? Nói không chừng cuối cùng Long thiếu nghĩ thông suốt đấy.”
Hoắc Nghiệp Hoằng như nhìn thấu gì đó cười lạnh lẽo: “Tư Hạo, ta xem cháu đang kéo dài thời gian đúng không? Các người ở chỗ ta còn những người khác đi tìm cậu của Mạn Mạn.”
Sau đó ông ta hừ một tiếng: “Ta đã bắt họ đi thì không thể nào dễ dàng để các người tìm dược, các người muốn 2h tìm được bọn họ căn bản không thể nào.”
Sắc mặt Long Tư Hạo vô cùng lãnh đạm: “Ai nói tôi đang tìm bọn họ? Ông cảm thấy tôi sẽ lãng phí thời gian vào chuyện này sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn biểu tình khó đoán của Long Tư Hạo: “Tư Hạo, vậy cháu muốn kéo dài thời gian làm gì?”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi cười, lãnh đạm nhìn ông ta: Ông Hoắc, ông cần gì gấp gáp như thế? Đến giờ chẳng phải ông biết con tin vẫn ở trong tay ông sao? Ông còn sợ cái gì chứ?”
Bởi vì Long Tư Hạo đến Hoắc gia nhưng vẫn không đồng ý đầu tư 100 triệu vào cũng chưa nói muốn giúp Hoắc thị vượt qua nguy cơ mà nói chưa nghĩ kĩ, mắt thấy còn hơn 20ph, Hoắc Nghiệp Hoằng bắt đầu không bình tĩnh.
Tuy Long Tư Hạo là cháu trai cua rông ta nhưng ông ta vẫn không nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Người cháu trai này của ông ta năng lực thế nào ông ta biết, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu không ông ta cũng không muốn anh giúp trọng chấn Hoắc thị rồi.
Ông ta nắm chặt cây gậy trong tay, nhìn Long Tư Hạo, giọng điệu đầy uy hiếp: “Tư Hạo, người nhà Mạn Mạn đang ở trên tay ta, cháu nên nghĩ cho kĩ, đừng ép ông nội nóng nảy.”
Long Tư Hạo không trả lời ông ta nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ sao Lê Hiểu Mạn còn chưa tới.
Mà sau khi Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy đang ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, lúc này đang trên đường đến Hoắc gia.
Ngoại trừ bọn họ còn có Lạc Thụy.
Vốn thời gian sắp không đủ, Lê Hiểu Mạn để lái xe lái nhanh một chút, Lạc Thụy và Hoắc Vân Hy bảo cô không cần lo lắng.
Lúc chỉ còn 10 phút thì Lê Hiểu Mạn, Hoắc Vân Hy, Lạc Thụy ba người chạy tới đại sảnh của Hoắc gia.
Thấy Lê Hiểu Mạn tới, Hoắc Vân Hy đang ở công ty cũng trở lại, Hoắc Nghiệp Hoằng nghi ngờ nhưng vẫn cười lạnh.
“Hahah…” ông ta nhìn Long Tư Hạo, gương mặt già nua trầm xuống: “Tư Hạo, cháu ở đây kéo dài thời gian chính là để Mạn Mạn đi tìm Vân Hy sao? Bảo nó về thuyết phục ta thả đám người Lê Chấn Hoa sao?”
Long Tư Hạo không trả lời ông ta mà nhìn Lạc Thụy ra hiệu.
Lạc Thụy hiểu ý đi tới trước người Hoắc Nghiệp Hoằng, cầm văn kiện trong tay đưa cho ông ta.
“Hoắc lão gia, trước hết mời ông nhìn một chút, có kinh hỉ ông không tưởng tượng được đâu, à… có thể là kinh hách đấy.”
Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng sắc bén nhìn Lạc Thụy đang tươi cười, nghi hoặc nhận lấy túi văn kiện mà Lạc Thụy đưa.
Ông ta nhíu mày mở văn kiện ra.
Lúc ông ta nhìn từng hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong đó thì không thể tin, giận cả người phát run.
Sắc mặt ông ta thâm trầm nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, cháu... cháu lại mang hết cổ phần công ty cho Tư Hạo, cháu... cháu muốn chọc giận chết ông nội sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng chưa từng chịu đã kích như thé, giận không kịp thở.
Hoắc Vân Hy nhìn ông ta, nhíu mày nói: “Ông nội, ông thả cậu của Mạn Mạn ra đi, không cần tiếp tục sai lầm nữa, nếu ông muốn cứu Hoắc thị thì tuyên bố phá sản đi, anh cả thu mua Hoắc thị đương nhiên sẽ để nó cải tử hồi sinh.”
Hoắc Nghiệp Hoằng xiết chặt hợp đồng trong tay, tức giận đằng đằng nói: “Không thể nào, ta tuyệt đối sẽ không tuyên bố phá sản, Hoắc thị là tâm huyết cả đời của ta, ta sẽ không để nó sụp đổ.”