Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn lâu rồi mới nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu ôn hòa ấy thì nhất thời vui sướng kích động, lệ nóng doanh tròng, không để ý thân thể còn chưa bình phục đã ngồi dậy, ôm Lê Hiểu Mạn vào lòng.
“Mạn Mạn... Anh không ngờ, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy lại là em, anh cứ nghĩ cả đời này em cũng không muốn gặp lại anh nữa chứ. Anh xin lỗi, trước kia anh không phải người, anh không nên làm tổn thương em hết lần này đến lần khác, không nên không biết quý trọng em, Mạn Mạn, anh sai rồi, anh rất hối hận, anh nên sớm nhận ra người anh yêu là em, từ đầu đến cuối đều là em...”
“Vân Hy...” Anh ta còn chưa dứt lời đã bị một giọng nói cắt đứt.
“Vân Hy, con tỉnh rồi sao? Con trai, cuối cùng con cũng tỉnh dậy, Vân Hy...”
Người cắt ngang Hoắc Vân Hy là Lý Tuyết Hà, hai mắt bà ta đẫm lệ, vẻ mặt kinh ngạc vui sướng chạy vội tới giường bệnh.
Mà hộ tống Lý Tuyết Hà đến thăm Hoắc Vân Hy còn có Hạ Lâm.
Vừa rồi Hoắc Vân Hy nói với Lê Hiểu Mạn câu “Người anh yêu là em, từ đầu đến cuối đều là em” đúng lúc bị cô ta nghe thấy.
Lê Hiểu Mạn thấy Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm đến đây thì định rời đi.
Nhưng Hoắc Vân Hy lại nắm chặt tay cô, giọng điệu mang theo chút khẩn cầu: “Mạn Mạn... Đừng đi...”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm, sau đó dịu dàng nhìn anh ta, cười nhạt: “Tôi không đi, anh mới vừa tỉnh lại, có đói bụng không? Tôi đi mua cho anh chút đồ ăn.”
“Không... Mạn Mạn, anh không đói bụng, em hãy ở lại, đừng đi.” Hoắc Vân Hy nắm chặt tay Lê Hiểu Mạn, sợ như chỉ cần bỏ tay cô ra, cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy kéo tay Lê Hiểu Mạn không rời thì đều vô cùng tức giận, ánh mắt độc ác, hận không thể chém Lê Hiểu Mạn thành trăm ngàn mảnh.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy cô chấp kéo tay cô như một đứa trẻ thì nheo mắt: “Hoắc Vân Hy, nếu anh vẫn không buông tay thì tôi sẽ thu lại những lời vừa nói, tôi chỉ đi mua chút đồ ăn thôi, cũng không phải một đi không trở lại, anh sợ cái gì? Anh yên tâm, trước khi anh hồi phục hoàn toàn, tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy cau mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận: “Mạn Mạn, anh không đói, em không cần đi mua đâu, còn nữa, vừa rồi em nói thật phải không? Trước khi anh khôi phục, em sẽ không bỏ mặc anh?”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn cười gật gật đầu với anh ta: “Vậy bây giờ anh có thể buông ra chưa?”
Hoắc Vân Hy nhìn cô một lát mới buông tay cô ra.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta bỏ ra thì cười nhẹ, xoay người định chào hỏi Lý Tuyết Hà nhưng nghĩ lại, nếu cô chào hỏi, có khi bà ta lại chế nhạo ngược lại cô ây chứ, vì thế cũng đi thẳng ra khỏi phòng bệnh luôn.
Lý Tuyết Hà thấy Lê Hiểu Mạn ra khỏi phòng thì khinh bỉ: “Đúng là không có giáo dục, đến cả một tiếng chào cũng không có.”
Bà ta lập tức nhìn Hoắc Vân Hy, không vui: “Vân Hy, có phải con hồ đồ rồi không? Người con yêu không phải Lâm Lâm sao? Sao con có thể yêu con tiểu tiện nhân Lê Hiểu Mạn...”
“Mẹ...”
Không đợi Lý Tuyết Hà nói xong, Hoắc Vân Hy đã ngắt lời bà ta, mắt đen nheo lại, ánh mắt sắc bén: “Con không cho mẹ gọi Hiểu Mạn là tiểu tiện nhân nữa.”
Lập tức, anh ta nhớ trước khi xảy ra tai nạn, Lý Tuyết Hà đã bị mang vào cục cảnh sát, vì thế hỏi: “Không phải mẹ đã bị cục cảnh sát mang đi rồi sao? Mẹ không sao rồi hả?”
Hạ Lâm đứng bên cạnh Lý Tuyết Hà lập tức nói: “Vân Hy, mẹ không sao rồi, hung thủ thật sự chủ động đi đầu thú, anh mới vừa tỉnh lại, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Ông nội không cho em đến gặp anh, anh có biết em nhớ anh thế nào, muốn gặp anh thế nào không? May là hôm nay em đến bệnh viện, nếu không anh tỉnh lại em cũng không biết.”
Dứt lời, cô ta nhào vào lòng Hoắc Vân Hy, khóc nói: “Vân Hy, em cứ tưởng anh không tỉnh lại nữa, may là ông trời có mắt, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, nếu không bảo bảo của chúng ta sẽ trở thành đứa trẻ đáng thương không có ba mất.”
Hoắc Vân Hy lạnh lùng đẩy Hạ Lâm ra, mắt đen nheo lại, lạnh lùng nhìn cái bụng đã hơi lộ ra của cô ta.
Hạ Lâm thấy thế thì hơi hoảng hốt, vội vàng che bụng, nghi ngờ hỏi Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, sao anh lại nhìn bụng em như thế?”
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy nhìn bụng Hạ Lâm, cười nói: “Vân Hy, nếu con đã tỉnh lại thì chuyện kết hôn với Lâm Lâm cũng không thể kéo dài nữa, nếu không thì bụng của Lâm Lâm không giấu được đâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nó mất. Cũng may bây giờ bụng Lâm Lâm vẫn chưa lộ mấy, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra đâu.”
Hạ Lâm nghe Lý Tuyết Hà nói bụng cô vẫn chưa quá lộ thì hơi run, khẽ cười nhìn Hoắc Vân Hy: “Vân Hy, mẹ nói rất đúng, bao giờ chúng ta mới kết hôn?”
Hoắc Vân Hy thấy anh ta mới vừa tỉnh lại đã bị mẹ mình và Hạ Lâm bức hôn thì cười lạnh, thất vọng nhìn Lý Tuyết Hà: “Con mới vừa tỉnh lại, mẹ không quan tâm đến sức khỏe của con đã nói đến chuyện kết hôn, mẹ có phải là mẹ của con không đấy? Con có phải là con trai mẹ không? Mẹ luôn miệng nói Mạn Mạn là tiểu tiện nhân, nhưng người đầu tiên con thấy sau khi tỉnh dậy lại là cô ấy, là cô ấy chăm sóc con, lúc ấy mẹ ở đâu? Con và Mạn Mạn đi tới bước này đều do một tay mẹ tạo thành, hôm nay con cũng nói rõ luôn, người con muốn kết hôn chỉ có một mình Mạn Mạn thôi.”
Nghe anh ta nói xong, Lý Tuyết Hà vừa bực vừa hận, vẻ mặt tức giận: “Vân Hy, mẹ là mẹ con, sao con lại nghe lời ông già đó? Sao con lại nói như vậy với mẹ? Mẹ có bao giờ coi con là công cụ bảo vệ địa vị của mình chưa? Con nói vậy là mẹ rất đau lòng, con... Con đúng là đồ bất hiếu.”
Lý Tuyết Hà càng nói càng tức, buồn bực nhìn Hoắc Vân Hy nói xong thì cầm túi, khóc lóc chạy ra ngoài.
“Mẹ... Mẹ...”