Nói tới đây, Lâm Mạch Mạch mặt đầy áy náy nhìn cô: “Mạn Mạn, mình còn chưa tới 200 ngàn, cậu muốn 300 ngàn, xin lỗi, không thể giúp cậu được.”
Lê Hiểu Mạn cầm ngược lại tay cô ta, nở nụ cười: “Mạch Mạch, cậu đã giúp mình rất nhiều, còn lại để mình nghĩ cách, tiền của cậu, mình sẽ sớm trả cậu.”
Lâm Mạch Mạch nhíu mày, nhún vai, cười nhìn cô: “Thân ái, không cần trả mình gấp như vậy, xem như cậu giữ giúp mình, dù sao mình không dùng gấp, chờ cậu dư dả rồi nói sau.”
“Ừ! Mạch Mạch, cảm ơn cậu!” Lê Hiểu Mạn yêu kiều nhìn Lâm Mạch Mạch, nếu không phải đường cúng, cô thật sự không muốn mượn cô ta, bạn thân này thật sự tốt với cô.
“Này bạn, cậu đừng khách sáo vậy nữa! Làm cho mình cũng ngượng ngùng!” Lâm Mạch Mạch nhìn cô, nghĩ tới gì đó lại đến gần cô, mang theo tia hào hứng hỏi: “Mạn Mạn, cậu có hứng thú biết chuyện liên quan tới Long tổng Long Tư Hạo không?”
Nghe cô ta nhắc đến Long Tư Hạo, lòng Lê Hiểu Mạn nhảy loạn, cô nhíu mày: “Anh ấy có thể có chuyện gì?”
Lâm Mạch Mạch nhìn cô, ngay sau đó nói: “Dựa theo tin tức đáng tin mình lấy được, Long tổng của chúng ta có rất nhiều sản nghiệp dưới tay, tổng bộ ở Châu Âu, anh ấy liên quan tới đủ nghề, tài chính, kinh doanh, điện ảnh và truyền hình, địa ốc, khách sạn quốc tế lớn ở Hoa, nhà hàng Ngự Yến, các hội sở cao cấp của thành phố K, vân vân, và TE đều là một trong những sản nghiệp của anh ấy, hơn nữa một tháng trước anh ấy mới tiếp nhận TE, nghe nói tháng trước TE xuất hiện nguy cơ tài chính… Nghe nói anh ấy còn một thân phận thần bí rất lợi hại…”
Lê Hiểu Mạn thấy cô ta rõ như vậy, nheo mắt ngắt lời cô: “Mạch Mạch, sao cậu biết điều này?”
Lâm Mạch Mạch cười với cô, sau đó nói: “Mạn Mạn, cậu chờ mình nói xong trước đã! Long tổng có tiền là quan trọng, mấu chốt nhất là có quyền thế, năng lực trác tuyệt, nếu như anh ấy muốn phá hủy thành phố K, không cần phí nhiều sức, có thể giải quyết trong một đêm, giống như quán bar Khuynh Tình bị san thành bình địa trong một đêm vậy.”
Hai mắt Lê Hiểu Mạn lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Mạch Mạch: “Quán bar Khuynh Tình bị san thành bình địa? Chuyện xảy ra lúc nào?”
Cô nhớ trước đây không lâu có đi qua quán bar Khuynh Tình, sao đột nhiên bị san thành bình địa?
Lâm Mạch Mạch thấy cô kinh ngạc, nhìn cô: “Mạn Mạn, không phải tới giờ cậu không xem tin tức chứ? Chuyện xảy ra mấy ngày trước, cậu không biết sao?”
Lê Hiểu Mạn dương môi cười: “Mình quả thực không xem tin tức, cho nên cũng không chú ý tới, làm việc.”
Cô không nói cho Lâm Mạch Mạch, thật ra cô không chú ý điều này là vì trước kia cô thường xuyên thấy xì căng đan liên quan tới Hoắc Vân Hy trên các trang báo lớn, lâu ngày, cô hình thành né tránh, thà tin tưởng Hoắc Vân Hy sẽ bảo vệ cô, quan tâm cô trong lòng lúc ban đầu, cũng không tin những xì căng đan về anh ta kia.
Có điều bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy một năm nay cô thật sự quá ngu ngốc quá ngây thơ, quá không đáng giá, con người đều sẽ thay đổi, sẽ tiến về trước, sau đó lui. Hoắc Vân Hy đã sớm không phải thiếu niên ôn nhu ban đầu, mà cô vẫn ở tại chỗ, đợi anh ta một năm.
Cũng may cô kịp thời tỉnh ngộ, sẽ không ở lại vì Hoắc Vân Hy nữa.