Nhưng bé trai lại dùng ngôn ngữ địa phương, Lê Hiểu Mạn nghe không hiểu nên ngồi xuống hỏi: “Em trai nhỏ, em có thể nói cho chị biết đây là đâu không? Làm sao để rời khỏi chỗ này?”
Năm sáu đứa bé nghe Lê Hiểu Mạn nói, đưa tay xoa đầu lại đưa mắt nhìn nhau, thì thầm: “Tớ nghe khẩu âm của chị ấy là biết người nước ngoài rồi, chị ấy không phải người của đảo chúng ta.”
“Mẹ nó người bên ngoài tới đều là người xấu.” Một bé gái chừng 6 tuổi nháy mắt nói.
Cô bé vừa dứt lời, mấy đứa bé khác liền phụ họa: “Mẹ mình cũng nói vậy…”
“Ông mình cũng nói thế…”
“Ba mình cũng nói…”
“Vậy chúng ta cùng đánh người xấu, đuổi chị ta ra khỏi đảo đi….”
...
Năm sáu đứa bé đạt thành hiệp nghị ngồi xổm xuống nhặt bùn đột nhiên ném vào người Lê Hiểu Mạn hô lớn: “Người xấu… đánh người xấu… người xấu…”
Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không nghĩ tới mấy đứa bé đột nhiên tập kích cô, gương mặt và người đều là bùn, hơn nữa còn bị ném vào miệng nữa.
Cô nhăn mày vừa ngăn vừa nói: “Các em làm gì vậy? Chị không phải là người xấu.”
“Người xấu… Tôi đi nói cho mẹ, các người là người bên ngoài muốn tới đuổi chúng tôi đi, muốn phá nhà chúng tôi, các người đều là người xấu… chúng ta đánh chết người xấu này đi…”
“Các em nghe chị nói đã, chị không phải là người xấu, chị bị người xấu mang tới nơi này.”
Lê Hiểu Mạn nhăn mày vừa giải thích vừa né bùn tập kích.
Chúng là trẻ con, cô không thể rat ay với chúng, cho nên mặt, tóc, quần áo của cô đều là bùn.
Cô xoa khóe môi dính bùn, đôi mắt trong suốt híp lại, tức giận nhìn sáu đứa như sáu con gấu, tuy cô yếu nhưng mà Lê Hiểu Mạn cô không phải là người để mặc người khác bắt nạt, nhất là mấy đứa bé lớn này.
Không đối phó được Lôi Dương, cô không tin mình không thu thập được mấy đứa bé này.
Cô không để ý đám nhỏ đang ném bùn đất trên người mình, liền tiến lên bắt lấy mấy dứa nhỏ, tay kia kẹo bọn chúng lại.
Cô bé thấy Lê Hiểu Mạn đang bắt mình liền vùng vẫy khóc lớn.
“Hu hu... Người xấu... Người xấu... Buông... Người xấu... Hu hu... Mẹ... Mẹ cứu mạng... Mẹ...”
Mấy đứa bé khác thấy Lê Hiểu Mạn bắt cô bé liền ngừng tay không dám ném nữa.
Mấy đứa nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó chạy nhanh như chớp.
Lê Hiểu Mạn thấy cô bé khóc thương tâm liền nhíu mày ngồi xổm xuống, đưa tay lau mắt cho bé, cười nhẹ nói: “Em gái, đừng khóc, chị không phải là người xấu.”
“Oa... Hu hu...” bé gái càng khóc to hơn.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô bé, sau đó lấy chiếc lắc tay Long Tư Hạo đưa cho cô đưa cho cô bé: “Em gái, chỉ cần em không khóc thì chị sẽ tặng nó cho em.”
Chiếc lắc tay này thiết kế độc đáo, hơn nữa trên đó có mười hạt kim cưỡng đính vào.
Lúc này mười viên kim cương dưới ánh mặt trời chiết xạ ánh sáng nhiều màu.
”Oà…” bé gái thấy vậy lập tức ngừng khóc, đôi mắt đen nháy như hạt nhãn mở to, sau đó chớp mắt nhìn chiếc lắc tay trên tay Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn thấy bé không khóc nữa,liền mím môi cười, đang muốn nhận cơ hội hỏi cô bé đây là chỗ nào thì nghe thấy âm thanh thô lỗ truyền đến.
“Cô là ai? Buông con gái tôi ra.”
Vẫn là ngôn ngữ địa phương, Lê Hiểu Mạn nghe không hiểu nhưng vẫn có thể đoán ra ý.
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn đứng thẳng người xoay người thấy mấy đứa bé vừa chạy đi còn dẫn theo mười mấy người lớn tới, trẻ có già có, nam có nữ có, một đám người hùng hổ kéo tới, nhìn cô như nhìn kẻ thù, mà trong tay họ còn cầm gậy gỗ, cần câu cá, còn phụ nữ thì cầm dây thường to, dao phay.
Nhìn trận thế bày ra, Lê Hiểu Mạn sợ run người nhưng khuôn mặt không hề biểu lộ sự sợ hãi.
Bọn họ đều xem cô là người xấu, hiện tại cô không thể tự loạn trận tuyến.
Cô thức thời buông bé gái ra, nhìn người đàn ông cao to vừa nói, lễ phép cười: “Xin chào, tôi nghĩ chúng ta hiểu nhầm thì phải, tôi không phải là người xấu, tôi là bị…”
Những ngư dân này không hiểu cô nói gì, không chờ cô nói xong đã tiến lên trói chặt cô.
“Này, các người… tôi đã nói tôi không phải là người xấu rồi mà, này…”
Cô vừa vùng vẫy vừa giải thích nhưng sức một mình cô đương nhiên không chống lại được mấy ngư dân, cô bị buộc trói cho vào gian nhà gỗ.
Căn nhà gỗ có vẻ đơn sơn, hơn nữa có ba gian phòng, một gian chất lưới đánh cá, Lê Hiểu Mạn bị nhốt ở gian nhà có vẻ nhỏ, cạnh căn phòng cô bị nhốt là nhà xí, tản ra mùi hôi thối.
Ngửi mùi hôi thối này, Lê Hiểu Mạn nhăn mày trong bụng xốc lên.
“Oẹ… ọe…”
Cô nôn khan, xuyên thấu qua nhà gỗ khe hở, thấy bên ngoài có ngư dân thủ, như là sợ nàng chạy.
Cô không rõ mọi người nơi này sao lại ghét người bên ngoài đến thế?
Một người đàn bà như cô thì có thể uy hiếp được gì bọn họ, vậy mà bọn họ lại trói cô nhốt ở trong này.
Rất ít khi cô mới hận một người nhưng nghĩ đến mình bị ném ở đây là vì Lôi Dương thì hận đến nghiến răng.
Lê Hiểu Mạn cô xin thề, cô sẽ không tiếp tục yếu đuối nữa, một ngày nào đó những người bắt nạt cô, cô sẽ hoàn trả bọn họ gấp bội, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lôi Dương.
Cô đã nhắn tin báo cho Long Tư Hạo, với sự thông minh của anh mới đoán được cô bị Lôi Dương bắt đi, chỉ cần anh điều tra Lôi Dương thì có thể tra ra được cô ở đây.
Giờ phút này diều duy nhất cô có thể làm là chờ anh tới cứu, cô tin anh nhất định tìm được cô.
Trên đời này người hiểu cô nhất, quan tâm cô nhất, yêu cô nhất cũng chỉ có mỗi mình anh.
Chỉ là từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì đã sớm đói không chịu nổi, cô chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng tìm được nơi này, nếu không cô không bị mùi thối làm cho nôn chết thì cũng chết đói rồi.
Tòa nhà Hoa hồng uyển ở thành phố K.
Long Tư Hạo còn chưa biết Lê Hiểu Mạn bị Lôi Dương mang tới đảo Ngư lúc này mới tỉnh lại.
Anh từ từ mở mắt ra, lúc đang định đưa tay xoa mi tâm thì mới nhận ra cánh tay anh bị người ta gối lên.
Anh giật mình vì người gối lên tay anh không phải là Lê Hiểu Mạn mà là Sophie.
Anh nheo mắt, mạnh mẽ rút tay ra, nhớ lại chuyện ngày hôm qua bị cô ta tính kế.
Mà Sophie bị anh rút tay ra liền tỉnh lại.
Nhìn ánh mắt hung ác của anh, cô ta nở nụ cười quyến rũ, âm thanh êm tai: “Tư Hạo, anh tỉnh rồi sao?”
Cô ta trần như nhộng mà Long Tư Hạo thì chỉ mặc mỗi quần sịp, gần như lõa thể.