Về tới Hoắc trạch, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo một trước một sau đi về phía đại sảnh.
Long Tư Hạo đi trước, cô ở phía sau, cô hơi cố ý cách xa Long Tư Hạo một khoảng.
Thấy hành động né xa của cô, vẻ mặt Long Tư Hạo sâu xa, ánh mắt càng thâm trầm u ám, môi mím chặt.
Phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Mạn Mạn...”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, liếc mắt nhìn Long Tư Hạo đi ở phía trước, thấy anh dừng cũng không dừng một chút, cô nhíu mày, không để ý đến Hoắc Vân Hy, mới vừa đi hai bước đã bị Hoắc Vân Hy đuổi theo kéo lại.
Hoắc Vân Hy nhìn cô chằm chằm: “Mạn Mạn, tối qua em đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại của anh? Em...”
Cậu ta dừng lại, liếc Long Tư Hạo sắp tới đại sảnh, tiếp tục hỏi: “Tối qua có phải em ở chung với Long Tư Hạo không? Hai người...”
Lê Hiểu Mạn nâng mắt nhìn Hoắc Vân Hy, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chúng tôi làm sao? Hoắc Vân Hy, giữa tôi và anh ngoài chuyện ly hôn đã không còn lời nào để nói.”
Dứt lời, cô lạnh lùng bỏ tay cậu ta ra, xoay người vào đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh, Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi trên sô pha da màu đen, trong tay cầm quải trượng mạ vàng, bên trên điêu khắc đồ án rồng vàng, vẻ mặt ông nghiêm túc, ánh mắt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.
Long Tư Hạo khí chất cao nhã ngồi ở một bên, nhếch môi, ánh mắt thâm trầm nhìn không ra biểu cảm.
Ngồi trên sô pha đối diện Hoắc Nghiệp Hoằng là Lý Tuyết Hà sắc mặt ngưng trọng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh, không khí ngưng trọng tràn ngập mùi thuốc súng, có loại bình yên trước bão táp.
“Ông nội, gọi con về có chuyện gì không?” Lê Hiểu Mạn đi đến trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng tươi cười nhìn ông, nói chuyện vô cùng tôn kính.
Lý Tuyết Hà bởi vì lần trước “bắt gian” nên giờ trong lòng vẫn tức giận với Lê Hiểu Mạn, ánh mắt cô hờn giận nhìn Lê Hiểu Mạn: “Không có việc gì không gọi cô về được à? Không có giáo dưỡng gì cả, ông nội lớn tuổi như vậy cũng không thường xuyên về thăm...”
“Câm miệng!” Hoắc Nghiệp Hoằng đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn Lý Tuyết Hà.
Lý Tuyết Hà bị Hoắc Nghiệp Hoằng dọa lập tức im miệng, dùng dư quang hung hăng trừng Lê Hiểu Mạn, lại ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoắc Vân Hy theo sau đi đến bên cạnh Lê Hiểu Mạn, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng cung kính chào: “Ông nội...”
“Đừng gọi ta là ông nội!” Ánh mắt Hoắc Nghiệp Hoằng phẫn nộ sắc bén nhìn Hoắc Vân Hy, cầm mấy tạp chí trên bàn ném lên mặt cậu ta, giận dữ hét lên: “Mày xem mày làm ra chuyện tốt gì, mặt mũi Hoắc gia bị mày làm mấy hết rồi.”
Hoắc Vân Hy thấy ông nội mình tức giận sắc mặt xanh mét, cậu ta nhíu mày, nhặt tờ báo lên, tiêu đề là hình cậu ta và Hạ Lâm, tiêu đề là Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Vân Hy ngoại tình, nuôi bồ nhí, lén lút mang thai.
Cậu ta xiết chặt tờ báo trong tay, hai mắt sắc bén.
Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Nghiệp Hoằng tức giận sắc mặt xanh mét, cô ta liếc Hoắc Vân Hy, sau đó nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng nói: “Ba, ba đừng giận, sao phải bực tức trong người, Vân Hy nó... Nó với Hạ Lâm cùng một chỗ, cái này không thể trách Vân Hy.”
“Câm miệng!” Hoắc Nghiệp Hoằng tức giận gõ quải trượng trong tay xuống sàn nhà, giận dữ hét: “Không trách nó trách ai?”
Lý Tuyết Hà ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cả giận nói: “Cô đúng là vô dụng, ngay cả chồng mình cũng không quản được, sao Vân Hy lại cưới người vô dụng như cô nhỉ, kết hôn một năm ngay cả đản (từ này nghĩa bậy quá) cũng không quản được một cái, còn không bằng Hạ Lâm người ta.”
Long Tư Hạo thấy Lý Tuyết Hà nói Lê Hiểu Mạn như vậy, ánh mắt anh rét lạnh, đang muốn lên tiếng, Hoắc Vân Hy lại bất ngờ nhìn mẹ mình Lý Tuyết Hà nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Mạn Mạn, là con có lỗi với cô ấy.”
Kết hôn tới nay, Hoắc Vân Hy lần đầu tiên nói giúp Lê Hiểu Mạn trước mặt mẹ mình.
Chuyện này không chỉ khiến mẹ cậu ta kinh ngạc, Lê Hiểu Mạn cũng có chút ngạc nhiên, nhưng chuyện này không ảnh hưởng quyết tâm ly hôn với cậu ta.
Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hoắc Vân Hy, giận dữ hỏi nói: “Giờ mày định xử lý như thế nào?”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy nhíu mày, nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, cậu ta đang muốn lên tiếng, Lê Hiểu Mạn lại nhanh hơn một bước.
“Ông nội...” Lê Hiểu Mạn gọi, nâng mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, ánh mắt bình thản, ngữ khí bình thản: “Ông nội, nếu Hạ Lâm mang thai đứa nhỏ của Hoắc gia, con cam nguyện rời đi, con sẽ cùng ly hôn với Vân Hy.”
Long Tư Hạo thấy cô nói với Hoắc Nghiệp Hoằng chuyện ly hôn, anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực, khóe môi hơi hơi cong lên.
Lý Tuyết Hà nghe Lê Hiểu Mạn nói như vậy, cũng mang vẻ vui mừng, không ngừng nháy mắt với Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy còn vì Lê Hiểu Mạn nói muốn ly hôn mà sắc mặt khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Long Tư Hạo đang ngồi ngay ngắn bình chân như vại kia, Mạn Mạn nhất định là vì anh ta mới ly hôn với mình, nhất định là anh ta xui khiến.
Nhớ tới chuyện tối qua, cậu ta tức giận xiết chặt hai tay, nếu không phải bởi vì ông nội ở đây, cậu ta nhất định qua đập cho anh một quyền.
Nhận được ánh mắt sắc bén phẫn hận của Hoắc Vân Hy, đôi mắt sâu thẳm của Long Tư Hạo híp lại, vẫn bình chân như vại như cũ, môi hơi nhếch lên kiên nghị mà lạnh lùng, mang theo hàn ý.
“Không được! Ông không đồng ý!” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, chống quải trượng đứng lên, ngữ khí kiên quyết nói: “Mạn Mạn, ông nội biết con chịu ủy khuất, con yên tâm, chuyện này ông nội sẽ thay con làm chủ.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong, mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoắc Vân Hy, quải trượng trong tay tức giận chỉ vào cậu ta: “Mày dám cô phụ Mạn Mạn, hôm nay ông phải thay Mạn Mạn dạy dỗ lại mày.”
Dứt lời, ông gõ mạnh quải trượng xuống đất, giận hô: “Dì Trương, lấy roi da của tôi đến, nhanh lên.”