Tiểu Nghiên Nghiên thích nhất là chơi bàn đu, cho nên Lâm Mạch Mạch và Lê Hiểu Mạn mang bé và Ngụy Vũ Bân đi chơi trước.
Ngụy Vũ Bân có vẻ nhát gan, từ đầu không dám ngồi, nhưng sau khi thấy tiểu Nghiên Nghiên là bé gái nhỏ tuổi hơn cậu nhưng lại dám ngồi liền bắt đầu ngồi lên.
Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch cùng hai đứa bé chơi liên tiếp mấy trò chơi.
Giống như lần trước, bởi vì là chủ nhật cho nên người rất đông, mấy trò chơi khác đều có người xếp hàng dài.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy cúi đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên dịu dàng cười: “Nghiên Nghiên, trước tiến ngồi nghỉ ngơi với anh Vũ Bân và dì Mạch Mạch, mẹ đi mua nước và chút thức ăn về.”
Chơi xong mấy trò chơi, tiểu Nghiên Nghiên muốn nghỉ ngơi, cô bé gật đầu với mẹ sau đó ngồi xuống.
Thấy bé ngồi xuống, Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch cười nói: “Mạch Mạch, trước tiên ngồi chờ cùng Vũ Bân đi.”
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi chờ mẹ liền đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn trái nhìn phải sau khi nhìn đến vòng đu quay của trẻ em thì thấy mấy bóng dáng quen thuộc.
Ba? Chú Lăng? Chị tiểu Na? Chú Lạc Thụy?
Ánh mắt tiểu Nghiên Nghiên rơi vào trên người ld đang được Long Tư Hạo nắm tay, dôi mắt như vì sao mở to,kinh ngạc không thôi.
Bà bé vì sao lại chơi cùng một chỗ với anh trai kia?
Không phải từ sáng ba đã tới công ty rồi sao? Bé còn tưởng là ba đi làm.
Nhưng sao lại tới công viên trò chơi hả?
Ba sao lại lừa mẹ, sao không đi chơi cùng bé mà chơi cùng anh trai kia?
Chẳng lẽ anh trai kia là con riêng của ba hả?
Vậy nếu mẹ biết chẳng phải sẽ rất thương tâm hay sao?
Thu hồi tầm mắt, bé ngẩng đầu cười nhin Lâm Mạch Mạch: “Dì Lâm, cháu muốn đi toilet.”
Nghe vậy Lâm Mạch Mạch đứng lên, cười nhìn be: “Dì đi cùng cháu.”
“Dì Lâm, không càn đâu, cháu đã tới đây nhiều lần, dì không cần đi theo, dì ở đây chờ mẹ là được, cháu về nhanh thôi, dì Lâm, mẹ đang về.”
Lâm Mạch Mạch nhìn theo ngón tay bé chỉ thấy Lê Hiểu Mạn sau đó bé liền xoay người rời đi.
Lê Hiểu Mạn lại gần thì không thấy tiểu Nghiên Nghiên đâu liền hỏi:”Nghiên Nghiên đâu?”
“Dì Lê, em gái Nghiên Nghiên đi toilet rồi.” Ngụy Vũ Bân nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó lại nhìn Lâm Mạch Mạch: “Mẹ, con cũng đi toilet.”
Lâm Mạch Mạch đang muốn đi cùng bé thì bé đã lên tiếng: “Mẹ, em gái Nghiên Nghiên còn không cần mẹ đi cùng, con cũng không cần mẹ đi cùng, con nhìn thấy toilet ở đâu, tự con có thể đi.”
Dứt lời bé liền đi về phía toilet.
Thấy Ngụy Vũ Bân đi đúng hướng toilet, hai người mới có thể yên tâm.
Mà tiểu Nghiên Nghiên vốn đang đi về phía toilet,nhân lúc Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch nói chuyện liền lén thay đổi phương hướng đi về phía trò đu quay của trẻ em sau đó trực tiếp đứng sau lưng Long Tư Hạo.
Bé hất mặt mím môi gọi:”Ba…”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh, Long Tư Hạo như bị sét đánh chấn động toàn thân,đôi mắt căng lên từ từ xoay người không dám tin.
Tháy tiểu Nghiên Nghiên đứng bên cạnh,khóe môi anh co quắp có chút hoảng sợ.
Đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn bé: “Nghiên…. Nghiên Nghiên… con… sao con lại ở đây?”
Hiếm khi mới thấy anh nói lắp, biểu hiện anh đang rất khẩn trương.
Nếu Nghiên Nghiên ở đây chứng minh hh của anh cũng ở đây.
Lập tức anh như tên trộm lén nhìn tiểu Nghiên Nghiên, không thấy Lê Hiểu Mạn đâu anh vừa yên tâm vừa cảm thấy kỳ quặc.
Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Lăng Đại Na ba người xoay người nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên thì vẻ mặt hoảng sợ.
Lạc Thụy khoa trương mở to mắt, một tay che miệng,ngón tay chỉ tiểu Nghiên Nghiên: “Nhóc… nhóc con, cháu… cháu quỷ tinh linh này, sao cháu đột nhiên lại xuất hiện hả? Sao cháu lại ở đây?Một mình cháu tới sao? Không thể nào, tổng giám đốc phu nhân cũng tới sao? Nhất định là vậy rồi.”
Lăng Đại Na thấy biểu tình khoa trương của anh ta còn tự hỏi tự trả lời, cô trừng mắt lập tức đến trước mặt tiểu Nghiên Nghiên cúi người nhìn bé: “Em gái nhỏ, đã lâu không gặp, có nhớ chị tiểu Na hay không?”
Tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn Lăng Đại Na nhe răng cười: “Có ạ.”
Nghe bé nói có, Lăng Đại Na cong mắt lên cười: “Thật là em gái làm người ta hích, đến để chị tiểu Na hôn một cái nào.”
Dứt lời cô muốn hôn lên mặt tiểu Nghiên Nghiên nhưng Long Tư Hạo đã kéo tiểu Nghiên Nghiên dịch sang bên cạnh.
Lập tức anh ngồi xổm xuống, đôi mắt dịu dàng nhìn bé: “Bảo bối, nhanh nói cho ba mẹ ở đâu?”