Thấy Lê Hiểu Mạn đau đến cực điểm, sắc mặt ngày càng tái nhợt, mắt Hoắc Vân Hy đầy lo lắng và đau lòng: “Mạn Mạn, em nhịn một lát, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
Vì chưa từng làm ba, cũng chưa từng tiếp xúc chuyện liên quan tới phụ nữ sinh con, anh ta cũng không chắc chắn có phải Lê Hiểu Mạn sắp sinh hay không, chỉ thấy cô chảy máu, lại kêu đau bụng, 80% là sắp sinh.
Anh ta khẩn trương và hoảng hốt chưa từng có, đang muốn gọi điện, đột nhiên một đám người tràn vào.
Mà những người này đều cầm máy chụp hình máy quay phim, vừa nhìn liền biết là ký giả.
Hoắc Vân Hy thấy ký giả xông vào, lúc này liền dùng chăn che đầu Lê Hiểu Mạn, không cho ký giả chụp được mặt cô.
Mà Lê Hiểu Mạn dưới chăn đau đớn run lẩy bẩy, trong miệng kêu đau.
“Đau… A… Đau quá…”
Ký giả nghe trong chăn truyền ra tiếng Lê Hiểu Mạn kêu đau, giơ máy chụp hình lên chụp Hoắc Vân Hy.
Rắc rắc… Rắc rắc…
“Hoắc tổng, nghe nói anh và vợ trước của anh nối lại tình xưa, đây có phải là thật không? Trong chăn là vợ trước của anh phải không?”
Một tên ký giả giơ máy chụp hình lên, điên cuồng chụp giường lớn xốc xếch, phát hiện trên chăn có vết máu, trợn to mắt: “Hoắc tổng, vợ trước của anh chảy máu? Có phải sắp sinh không?”
“Đứa bé trong bụng vợ trước anh là của anh phải không?”
“Hoắc tổng, vợ trước của anh mang thai, anh còn không cấm dục…”
“Tất cả im miệng cho tôi!” Lê Hiểu Mạn một mực kêu đau, Hoắc Vân Hy vốn lo lắng và đau lòng, mà đám ký giả không có lương tâm còn không ngừng chụp, không ngừng hỏi, anh ta tức giận rống to, ánh mắt sắc bén nhìn đám ký giả: “Đều cút ra ngoài cho tôi!”
“Hoắc tổng…”
Còn có ký giả muốn hỏi gì, ánh mắt Hoắc Vân Hy lạnh lẽo, rống to: “Cút… Còn không cút, đừng trách tôi không khách sáo, cút ra ngoài…”
Ký giả thấy Hoắc Vân Hy lửa giận ngút trời, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lúc này mới lui ra ngoài.
Thấy toàn bộ ký giả đều đi ra ngoài, Hoắc Vân Hy mới kéo chăn trên đầu Lê Hiểu Mạn ra.
Hai mắt anh ta đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn, em ráng chịu chút nữa, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”
Dứt lời, anh ta lật đật ôm cô chạy ra ngoài.
Ký giả thủ sẵn ở bên ngoài thấy vậy, lại xúm lại, mắt Hoắc Vân Hy đỏ thẫm, rống to: “Cút… Ai dám tới làm trễ nãi tôi đưa Mạn Mạn đi bệnh viện, tôi sẽ cho cả nhà người đó chôn theo.”
Ký giả nghe Lê Hiểu Mạn trong ngực anh ta một mực kêu đau, cũng không tiến lên, lập tức nhường đường, giúp gọi xe cấp cứu.
Hoắc Vân Hy ôm Lê Hiểu Mạn ra cửa khách sạn, xe cứu thương đã tới.
Mấy y tá và bác sĩ xuống xe, giúp Hoắc Vân Hy mang Lê Hiểu Mạn lên xe.
Hoắc Vân Hy cũng lên theo, anh ta nắm chặt tay Lê Hiểu Mạn, hai mắt lo lắng không thôi nhìn Lê Hiểu Mạn sắc mặt tái nhợt, một mực kêu đau: “Mạn Mạn, tới bệnh viện ngay…”
Sau đó anh ta ngước mắt nhìn bác sĩ đang tiêm cho Lê Hiểu Mạn, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, Mạn Mạn thế nào?”
“Cô ấy đã vỡ nước ối, sắp sinh… Vì sinh sớm, tình hình rất nguy cấp…”
“Tư Hạo… A… Tư Hạo…”
Lê Hiểu Mạn nằm trên giường cao giọng gào thét, rơi nước mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt.
“Tư Hạo… Tư Hạo…”
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn kêu Long Tư Hạo, trong mắt anh ta thoáng qua nồng đậm mất mác, nắm chặt tay cô, cổ vũ cho cô.
Đến bệnh viện, vì tình hình Lê Hiểu Mạn nguy cấp, lại sinh sớm, lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu, còn Hoắc Vân Hy lo lắng chờ ở bên ngoài.
Mặt anh ta đầy lo lắng và đau lòng, bây giờ anh ta đã quên mất đứa bé trong bụng Lê Hiểu Mạn là của Long Tư Hạo, thời khắc này, anh ta chỉ hy vọng Lê Hiểu Mạn và đứa bé đều có thể bình an.
Anh ta đi tới đi lui, cầm lấy điện thoại gọi cho Hoắc Nghiệp Hoằng, lại gọi cho Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa.
Khiến anh ta nghi ngờ là Lê Hiểu Mạn sinh sớm, Long Tư Hạo lại không có ở đây, anh ta không khỏi cảm thấy tức giận.
Mà Long Tư Hạo lúc này đang ở Mỹ, tiếp nhận điều trị.
Vì không muốn Lê Hiểu Mạn lo lắng, anh che giấu chuyện anh bị bệnh.
Mỗi ngày anh đều phải tiếp nhận điều trị hóa chất, di chứng là anh không ăn được, tinh thần vô cùng không tốt, mỗi ngày đều ngủ mê man hết mấy giờ.
Nhưng mỗi ngày chỉ cần anh vừa tỉnh lại, trước tiên là gọi cho chú Thành trong nước, bất kể lúc anh tỉnh lại là ban ngày hay nửa đêm, chưa từng gián đoạn.
Anh muốn biết mỗi ngày Lê Hiểu Mạn đã làm gì, ăn bao nhiêu cơm, tình trạng thân thể thế nào, vân vân…
Chắc chắn Lê Hiểu Mạn bình yên anh mới an tâm.
Anh ở nước Mỹ xa xôi thời thời khắc khắc đều quan tâm cô, nhớ cô.
Cho dù ngủ mê man, anh cũng nhớ cô, nghĩ tới cô, trong mộng một lần lại một lần gọi tên cô.
Nhưng anh biết, anh muốn ở bên cô cả đời, muốn bảo vệ cô, yêu thương cô, cưng chiều cô, anh nhất định phải tiếp nhận chữa trị mỗi ngày.
Anh phải mau khỏe, anh có một thân thể khỏe mạnh mới có tư cách và năng lực yêu cô, thương cô, bảo vệ cô, cho cô cuộc sống hạnh phúc cô mong muốn.
Anh rất sợ nếu anh rời đi, không có ai yêu cô hơn anh.