“Bụng em… Bụng em đau quá… đau quá… chị, tại sao chị có thể ác độc như vậy? Tại sao chị phải chia rẽ em và Vân Hy, tại sao chị không thể bỏ qua cho hai mẹ con em, chị nhất định phải hại chết đứa bé của Vân Hy, chị mới hài lòng sao? Tại sao chị lòng dạ ác độc như vậy?”
Hạ Lâm lớn tiếng kêu khóc, những người khác nghe được, rối rít đưa mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, dường như đều xem cô là người xấu.
Mà Lê Hiểu Mạn lộ vẻ kinh ngạc nhìn Hạ Lâm: “Cô nói gì? Cô mang thai?”
Mặc dù Hoắc Vân Hy đã tổn thương lòng cô triệt để, cô đã thất vọng về anh ta, nhưng nghe Hạ Lâm nói mang thai, đáy lòng cô vẫn mơ hồ đau.
Hạ Lâm khóc nhìn Lê Hiểu Mạn, đột nhiên một tay ôm bụng, quỳ trên đất, vừa khóc vừa dập đầu với Lê Hiểu Mạn: “Chị… Em biết chị hận em, hận em phá hư gia đình chị, nhưng mà… em và Vân Hy là một đôi mà! Vân Hy yêu em, là chị đã sống chết ép Vân Hy cưới chị, ép em rời khỏi Vân Hy, phá hư hạnh phúc của em và Vân Hy, những chuyện này em đều không trách chị, nhưng đứa bé là vô tội, em xin chị đừng tổn thương nó, đừng tổn thương đứa bé của em, chị, em xin chị.”
Tân khách nghe lời Hạ Lâm nói, hầu như đều ánh mắt khinh bỉ nhìn Lê Hiểu Mạn, đều coi cô là phụ nữ xấu phá hư hạnh phục của Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy.
Trong đám người có một phu nhân thấy Hạ Lâm quỳ xuống đất dập đầu với Lê Hiểu Mạn, bà đi lên trước đỡ cô ta: “Phụ nữ có thai không thể khóc, cũng không thể quỳ như vậy, rất dễ sinh non, mau đứng dậy đi.”
“Đúng thế! Mau đứng dậy đi, phụ nữ có thai không thể quỳ.” Một người khác thấy Hạ Lâm đáng thương cũng tiến lên đỡ cô ta.
Mà Hạ Lâm vẫn quỳ như cũ, khóc nhìn Lê Hiểu Mạn, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
“Tôi không đứng lên, chị không đáp ứng bỏ qua cho mẹ con tôi, tôi không đứng… Chị, em xin chị, xin chị bỏ qua cho em.”
Hạ Lâm lại vừa khóc vừa dập đầu.
Tân khách bị thu hút đi tới ngày càng nhiều, không ít tân khách trong sảnh tiệc đều đi ra tham gia náo nhiệt.
Bị thu hút tới không chỉ là tân khách, còn có ký giả được mời tới tham gia tiệc.
Lê Hiểu Mạn thấy ngày càng nhiều người tới, cô không muốn xem Hạ Lâm diễn xuất đáng thương nữa, cô xoay người muốn đi, đột nhiên bị một ký giả lao ra chặn đường.
Ký giả kia lại nhận ra cô, anh ta bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi nhận ra cô, cô là phu nhân Tổng giám đốc Tập đoàn Hoắc thị, Lê Hiểu Mạn, nghe nói một năm trước cô xen vào tình cảm em gái cùng cha khác mẹ với cô, muốn chết ép vị hôn phu em gái, cũng chính là Tổng giám đốc Tập đoàn Hoắc thị cưới cô, đây có phải là thật không?”
Ký giả vừa nói xong, chung quanh lập tức xôn xao, đều dùng ánh mắt kinh ngạc, cười nhạo, khinh bỉ nhìn cô.
Những ký giả khác lập tức hướng tới Lê Hiểu Mạn.
Tách tách tách tách, tiếng chụp hình thay nhau vang lên.
“Hoắc phu nhân, cô muốn chết ép vị hôn phu em gái cô cưới cô có phải là thật không?”
“Hoắc phu nhân, bây giờ em gái cô mang thai, cô sẽ làm gì? Sẽ không thật sự muốn hại chết mẹ con họ chứ?”
“Cô định ly dị với Hoắc tổng, hay là muốn Hoắc tổng chọn một trong hai người? Cô cảm thấy Hoắc tổng sẽ chọn cô hay là em gái cô?”
“Sao cô phát hiện em gái mình mang thai con của Hoắc tổng?”
“Hoắc phu nhân, lời đồn cô và Hoắc tổng sau khi cưới luôn tình cảm bất hòa, đây có phải là thật không?”