Ngay sau đó, hắn ta liền sai hai tên côn đồ dẫn Lê Hiểu Mạn cùng hắn ta ra ngoài gặp Hoắc Vân Hy. Còn những tên khác giấu Lê Chấn Hoa vào phòng trong.
Hoắc Vân Hy đứng bên ngoài, trong lòng cực kỳ lo lắng, hai mắt lạnh lẽo liếc nhìn tòa nhà bỏ hoang kia.
Khi thấy Lê Hiểu Mạn bị hai tên côn đồ dẫn ra, ánh mắt lạnh lùng của anh ta thoáng chút mừng rõ. Nhưng khi thấy môi cô có vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, sắc mặt rất kém, bàn tay anh ta vô thức nắm chặt.
Sau khi Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Vân Hy, có chút run sợ. Sau đó, ánh mắt chuyển sang chỗ khác, giọng nói lạnh lùng: “Anh tới đây làm gì?”
Thấy cô nhìn sang chỗ khác, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, Hoắc Vân Hy nhíu chặt chân mày, ánh mắt đau lòng nhìn cô: “Mạn Mạn, đương nhiên là anh tới cứu em!”
“A a... cứu tôi?” Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt càng lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Hoắc tổng à, mười triệu đó! Anh thật sự bỏ ra được sao? Đừng ở đây giả mù sa mưa nữa. Tôi không cần anh cứu, anh cút cho tôi!”
“Ai ui!” Báo ca thấy thái độ Lê Hiểu Mạn đối với Hoắc Vân Hy cực kỳ lạnh lùng. Hắn ta kinh ngạc nhìn cô: “Em gái nhỏ, thái độ của cô với chồng sao lại kém như vậy? Cô không sợ chọc giận cậu ta rồi, cậu ta sẽ cầm tiền ra về sao? Cô không sợ nhưng tôi sợ đó!”
Dứt lời, hắn ta nhìn Hoắc Vân Hy, cười: “Hoắc tổng, xin lỗi, anh em tôi dạo gần đây thiếu tiền xài. Cho nên mới đến mượn cậu chút tiền xài đỡ. Cho dù việc bắt cóc bà xã cậu khiến cậu không hài lòng như tôi cũng bị ép buộc thôi! Không có tiền nên túng quẫn vậy đó!” Cái đó, chúng ta một tay giao tiền một bên giao người, trao đổi cực kỳ công bằng!
Báo ca nói xong, gật đầu ra hiệu với hai tên đàn em đang giữ tay Lê Hiểu Mạn, tỏ ý để bọn họ áp giải Lê Hiểu Mạn về phía Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, lập tức tiến lên đón, khi Lê Hiểu Mạn đến gần, anh ta đã duỗi tay, kéo Lê Hiểu Mạn vào trong lòng. Mà chiếc vali da cũng bị hai tên đàn em cướp lấy.
Hoắc Vân Hy cũng không để ý chiếc vali 10 triệu kia, mà cúi đầu giúp Lê Hiểu Mạn cởi dây trói.
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, giọng nói lạnh như băng: “Hoắc Vân Hy, anh không cần để ý đến tôi. Anh cút cho tôi!”
Hoắc Vân Hy cởi sợi dây trên tay cô, liếc mắt nhìn cô. Khi thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, anh ta nhíu chặt chân mày, ôm cô vào lòng, thành khẩn nói: “Mạn Mạn, thật xin lỗi! Anh biết anh hiểu lầm em. Từ trước đến giờ em chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh, thật xin lỗi! Sau này, anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương em nữa. Hoắc Vân Hy anh thề, nếu như anh còn chuyện gì tổn thương em nữa thì anh sẽ không chết được tử tế!”
Đối với những lời này của Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn không có chút xúc động nào, cô thản nhiên đẩy anh ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Hoắc Vân Hy, tôi không cần anh lo, anh cút cho tôi!”
“Mạn Mạn, anh không thể mặc em được. Để anh cởi dây trói ở chân cho em đã!”
Hoắc Vân Hy cau mày nhìn cô, rồi ngồm xuống đang định cởi dây trói trên chân cô thì đã thấy mười mấy tên đàn em của Báo ca vây lại.
Anh ta đứng thẳng người, không để ý đến Lê Hiểu Mạn giãy giụa, kéo cô vào lòng, ánh mắt tức giận nhìn Báo ca: “Tiền mấy người đã cầm, còn muốn thế nào?”
Báo ca nhìn Hoắc Vân Hy cười một tiếng: “Hoắc tổng, tiền đã tới tay chúng tôi nhưng có mạng hưởng hay không thì chưa biết dược. Vì đề phòng Hoắc tổng chờ sau khi rời đi mà báo cảnh sát, chúng tôi sợ rằng sẽ phải dẫn cậu và quý phu nhân đi cùng một đoạn mới được!”
“Cái gì?” Hoắc Vân Hy nghe vậy, hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn Báo ca, khuôn mặt tức giận: “Nếu như tôi định báo cảnh sát thì sẽ không tới một mình đâu!”
Báo ca nhìn Hoắc Vân Hy, nhún vai ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: “Hoắc tổng, xin cậu thông cảm cho tôi. Tôi thật sự sợ cậu báo cảnh sát vì để ngừa vạn nhất chỉ có thể đắc tội!”
Dứt lời, Báo ca ra hiệu cho bọn đàn em xông lên.
Hoắc Vân Hy thấy vậy, nghĩ không kịp dẫn Lê Hiểu Mạn đi nữa chỉ có thể liều mạng. Nhưng một mình anh ta cũng chẳng phải đối thủ của mười mấy người này, cho nên vẫn bị bắt.
Anh ta và Lê Hiểu Mạn lại bị dẫn vào trong căn phòng bỏ hoang.
Khi thấy mặt mũi Lê Chấn Hoa đầy máu, trông không còn hình dáng người, ánh mắt anh ta thoáng chút kinh ngạc, liếc nhìn Lê Chấn Hoa hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Lê Chấn Hoa áy náy cúi đầu, không trả lời Hoắc Vân Hy, mà nhìn Báo ca, năn nỉ: “Báo ca, tiền đã đến tay anh rồi thì thả bọn họ đi!”
Ánh mắt Báo ca khinh bỉ nhìn Lê Chấn Hoa, sau đó nhìn Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn đang bị áp giải, nói: “Lột quần áo tụi nó!”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy, ánh mắt trong suốt thoáng chút hoảng sợ, thấy bốn năm tên côn đồ định xông lên cởi quần áo cô, cô vội vàng hô: “Không được đụng tới tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!”
“Không tha như thế nào hả?” Một tên đàn em thô bỉ nói, định đưa tay giật váy cô.
Nhưng tên đó còn chưa chạm vào Lê Hiểu Mạn thì đã thấy một con dao bay tới, đâm trúng cánh tay hắn ta.
“A...” Hắn đau đớn, kêu lên thảm thiết, ôm tay lăn lộn trên mặt đất.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn, Hoắc Vân Hy, Báo ca, Lê Chấn Hoa và đám đàn em đều nhìn ra ngoài, thấy người đang đi vào chính là Long Tư Hạo.
Sau lưng anh còn có Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch.
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn thấy người đi vào là Long Tư Hạo, mắt đã nhòe lệ. Anh tới thật, anh thật sự tìm thấy cô rồi!