Kỹ thuật bắn của Tô Dịch cực tốt, anh ta nổ ba phát súng, mỗi một phát cố ý không trúng quản lý sòng bạc, mà lướt qua da đầu quản lý sòng bạc.
Lão Hổ thấy vậy, sắc mặt cũng tái nhợt, nơm nớp lo sợ nhìn Lạc Thụy: “Các người… các người rốt cuộc là ai?”
Lạc Thụy nheo mắt, nguy hiểm cười một tiếng, dùng sức bóp tay lão Hổ, lực tay lớn đến mức có thể bóp nát ngón tay hắn.
Lão Hổ đau chỉ kém rơi nước mắt: “Đau… đại… đại ca, có gì thì nói, ai ya! Đau… Đau…”
“Đau à!” Lạc Thụy nhướng mày, buông tay lão Hổ ra, hắn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên đá một cước vào dưới bụng lão Hổ.
“A——!”
Lão Hổ đau quỵ xuống đất, hai tay che hạ thân, biểu tình thống khổ không chịu nổi, nước mắt lã chã nhìn Lạc Thụy: “Các người rốt cuộc muốn sao?”
Lạc Thụy tiến lên, trong tay có thêm cây dao nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng vạch qua vạch lại mặt lão Hổ, cười nói: “Chung tôi chỉ muốn vị tiểu thư trong hình kia ở đâu. Anh giấu cô ấy ở đâu rồi? Tổng giám đốc chúng tôi không thích người nói nhảm nhất, anh tốt nhất nghĩ kỹ hãy nói, nếu anh không nói, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Lão Hổ sợ hãi nhìn Lạc Thụy, lại nhìn Long Tư Hạo, nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện Lê Hiểu Mạn bị Hàn Cẩn Hi mang đi.
Long Tư Hạo biết, lập tức về thành phố K, cho Lạc Thụy và Tô Dịch toàn lực điều tra Hàn Cẩn Hi.
…
Lê Hiểu Mạn theo Hàn Cẩn Hi rời khỏi đảo, vì Hàn Cẩn Hi còn chuyện phải làm, cho nên cô bị ép buộc đi theo anh ta đến thành phố H trước.
Trợ lý của Hàn Cẩn Hi đặt một phòng Tổng thống ở khách sạn năm sao cao cấp thành phố H cho anh ta.
Xuống trực thăng, Lê Hiểu Mạn liền bị ép buộc đi theo Hàn Cẩn Hi vào khách sạn.
Sau khi vào phòng Tổng thống thì Hàn Cẩn Hi bề bộn nhiều việc, một mực ở trong thư phòng xử lý công việc.
Còn Lê Hiểu Mạn lợi dụng trong phòng khách có điện thoại, gọi cho Long Tư Hạo, nhưng vẫn không gọi được.
Vì lúc cô gọi điện thoại, Long Tư Hạo vẫn ở trên đảo, nơi đó không có tín hiệu, vì vậy cô mới không gọi được.
Cô muốn về thành phố K, nhưng trên người không có đồng nào, hơn nữa đã là buổi tối.
Huống chi cô không có giấy chứng nhân bên người, cô muốn mua vé máy bay về cũng không được.
Không thể gọi Long Tư Hạo, cô đi tới cửa thư phòng, thấy Hàn Cẩn Hi còn ngồi trước máy vi tính, mười ngón tay thon dài linh hoạt gõ bàn phím, đôi mi thanh tú cai lại, đang chuẩn bị xoay người rời đi, tiếng đánh máy đột nhiên dừng lại, thanh âm hùng hậu êm tai của Hàn Cẩn Hi vang lên sau lưng cô.
“Cô có lời muốn nói?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn xoay người nhìn anh ta, nhàn nhạt cười một tiếng: “Anh làm xong chưa?”
Hàn Cẩn Hi không nói làm xong hay chưa, mà đứng lên, đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, môi mỏng đỏ tươi như lửa nổi lên nụ cười yêu mị mê người: “Thế nào? Không thể đợi muốn về thành phố K?”
Lê Hiểu Mạn nhìn nụ cười mê người của anh ta, híp mắt, nếu không phải mỗi ngày đối mặt với Long Tư Hạo nên có sức miễn dịch, nói không chừng cô cũng sẽ si mê mỹ nam phong hoa tuyệt đại này.
Có điều vẻ đẹp của anh ta sắp vượt qua giới hạn nam nữ, vẫn là Long Tư Hạo tốt, cô thích hơi thở phái nam trên người Long Tư Hạo.
Hai người khí chất khác nhau, Long Tư Hạo cho người khác cảm giác cao quý bất phàm, sâu không lường được, có khí thế vương giả bức người, còn Hàn Cẩn Hi cho người ta cảm giác yêu mị, thâm trầm và ưu nhã, lại hình như có ngang ngược.
Cô không quen Hàn Cẩn Hi, không biết anh ta là người thế nào, nhưng trực giác nói cho cô biết anh ta cũng không phải nhân vật đơn giản.
Cô lui về sau nửa bước, mắt chứa ý cười nhìn anh ta: “Hàn tổng, cảm ơn anh mang tôi trở lại, tôi thật sự rất muốn lập tức trở về thành phố K, nhưng cũng phải chờ anh làm xong, tôi không quấy rầy anh, anh làm việc trước đi.”
Dứt lời, cô xoay người ra phòng khách.
Hàn Cẩn Hi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, khẽ híp đôi mắt màu lam mị hoặc: “Tối nay tôi sẽ bận rộn tới rất khuya, cô nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô về thành phố K, cô đừng quên bản kế hoạch của cô, còn nữa, phải làm tôi hài lòng.”
Lê Hiểu Mạn ngừng bước, nhíu mày nhìn anh ta: “Yên tâm đi! Đại ân đại đức của anh, tôi nhớ, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm bản kế hoạch này, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh đừng cố ý xoi mói khuyết điểm của tôi.”
Hàn Cẩn Hi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, môi đỏ tươi khẽ nhếch: “Nếu như bản kế hoạch tốt, cho dù tôi cố ý xoi mói khuyết điểm cũng không tìm ra chỗ sơ hở, tôi có hài lòng hay không, xem bản lĩnh của cô.”
Lê Hiểu Mạn cau mày, xoay người nhìn anh ta lần nữa, mà anh ta đã vào thư phòng.
Cô trở lại phòng khách, ngồi trên sofa sang trọng.
Vì sofa quá mềm quá thoải mái, mà tối qua cô cả đêm không ngủ, cho nên buồn ngủ đánh tới, dưới sự kêu gọi của thần ngủ liền ngủ.
Hôm sau.
Khi cô thức dậy, không phải ở trên sofa, mà trên giường lớn mềm mại sang trọng.
Cô sững sờ một lúc, lập tức ngồi dậy, theo bản năng kiểm tra quần áo trên người mình, may là cô mặc chỉnh tề.