Nghe vậy Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày: “Nhìn thôi, mẹ tốt với con trai nhà người khác như vậy, không phải là muốn con trai hay sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ nói xong nhìn Long Dập, nhăn mày nói: “Mẹ, con thật sự cảm thấ anh Gllen này rất giống b… có phải là con riêng của ba không?”
Nghe thấy hai chữ con riêng, Lê Hiểu Mạn dừng động tác trong tay, rũ mắt nhìn Long Dập sau đó thu tay về ôn hòa nói hỏi bé: “Gllen muốn uống gì?”
Long Dập nhìn cô lễ phép nói: “Dì, không cần đâu, cháu phải về rồi.”
“Anh, trời còn chưa tối trước chưa vội về, đi vào phòng em chơi một lúc đi.” Tiểu Nghiên Nghiên từ trên sofa nhảy xuống đi đến bên cạnh Long Dập kéo bé sau đó xoay người đi vào phòng cô bé.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy gọi cô bé: “Nghiên Nghiên, chờ một chút.”
Tiểu Nghiên Nghiên buông tay Long Dập ra sau đó xoay người nhìn mẹ: “Còn chuyện gì sao hả mẹ?”
Lê Hiểu Mạn tiến lên kéo Nghiên Nghiên sang một bên cúi đầu nói với bé mấy câu mới để bé đưa Long Dập vào phòng chơi.
Lúc Nghiên Nghiên mang theo Long Dập vào phòng, ánh mắt của cô mới nhìn vào thực phẩm dinh dưỡng cao cấp mà mẹ Long Dập bảo bé mang tới, sau đó xoay người trực tiếp vào phòng bếp.
Mà tiểu Nghiên Nghiên kéo Long Dập vào phòng ngủ của mình liền đóng cửa phòng lại.
Long Dập nhìn thấy món đồ chơi trong phòng Nghiên Nghiên thì trong mắt hiện lên sự phức tạp, có hâm mộ có mất mác.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn thấy ánh mắt của Long Dập nhìn vào món đồ chơi liền ngọt ngào cười: “Anh, tùy tiện chơi đi không cần khách khí, những thứ này đều là ba mua cho em…”
Long Dập nhíu mày, gương mặt trẻ con hiện lên sự cô đơn, âm thanh xen lẫn sự hâm mộ: “Em thật hạnh phúc.”
Tiểu Nghiên Nghiên cầm con chó Teddy bản hạn chế chơi đùa sau đó ngẩng đầu nhìn Long Dập: “Vâng, cực kì hạnh phúc cho nên anh đừng phá hủy hạnh phúc của em nhé…”
Biểu tình trên gương mặt Long Dập thâm thúy, nhìn tiểu Nghiên Nghiên mấp máy môi: “em muốn hỏi gì cứ hỏi.”
Âm thanh của bé non nớt, giọng điệu ôn hòa, trong mắt như có thể nhìn thấu tâm tư của tiểu Nghiên Nghiên.
“Woa…” tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt nhìn Long Dập: “Anh, sao anh thông minh như thế? Anh biết em mang anh vào phòng để hỏi anh vấn đề gì sao?”
Long Dập lạnh nhạt nhìn tiểu Nghiên Nghiên, âm thanh lạnh nhạt: “Em nói anh thông minh sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn, biểu tình lạnh nhạt, phối với lời nói không cảm xúc làm cho tiểu Nghiên Nghiên bĩu môi nhíu mày.
Từ lúc bé hiểu chuyện cho đến nay chưa gặp qua ai có thể chặn được câu nói kế tiếp của bé, nhưng mà anh đẹp trai trước mắt này là đầu tiên.
Bé không chỉ một lần làm cho bé á khẩu không trả lời được.
Bé bĩu môi nói: “Anh, thật không đáng yêu mà…”
Long Dập lạnh nhạt nhìn bé: “Anh không phải con gái không cần đáng yêu.”
Ý….
Lời của Long Dập thật làm cho tiểu Nghiên Nghiên bội phục, tài ăn nói của cậu quá tốt làm cho bé nói không lại.
Bé thu hồi biểu tình ủy khuất trên mặ, nhìn Long Dập nói một cách dứt khoát: “Ba anh gọi là gì? Mẹ anh gọi là gì? Vì sao lại chuyển tới nơi này? Không phải các người muốn phá hủy hạnh phúc ba mẹ em chứ?”
Long Dập nhíu mày, trong mắt thâm trầm nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Anh không biết ba anh gọi là gì, chuyển tới đây là ý của mẹ, anh không muốn phá hoại hạnh phúc của ba mẹ em, anh ra ngoài lâu rồi, cần phải trở về.”
Dứt lời cậu bé xoay người mở cửa phòng ngủ ra ngoài.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy vậy cũng đi theo.
Lê Hiểu Mạn vừa lúc từ trong bếp đi ra, thấy Long Dập từ phòng tiểu Nghiên Nghiên ra ngoài liền ôn hòa nhìn bé: “Gllen, sao không chơi thêm một lần.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn đến trước bàn trà nhắc tới thực phẩm dinh dưỡng cao cấp bé mang tới cười nói: “Gllen, dì đưa cháu về.”
Sở dĩ cô muốn đưa Long Dập về là muốn xem rốt cuộc mẹ của bé là ai.
Cô muốn biết người đàn bà sinh ra được Long Dập giống Long Tư Hạo như thế rốt cuộc là người nào.
Nhưng mà cô lại cực kì tin tưởng Long Tư Hạo, cô không tin anh và người đàn bà khác sinh con.
Cô lập tức nhíu mày nhìn tiểu Nghiên Nghiên, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, con không cần đi, mẹ về nhanh thôi, ở nhà chờ mẹ được không?”
“Được ạ, mẹ đi nhanh về nhanh.”
Tiểu Nghiên Nghiên nói xong chờ mẹ và tiểu Long Dập rời đi liền đóng cửa sau đó gọi điện thoại cho ba.
Long Tư Hạo đang trên đường về nhà, nhận được điện thoại của cô bé, trong mắt đầy cưng chiều: “Bảo bối, có phải nhớ ba không? Ba rất nhanh về đến nhà rồi.”
Tiểu Nghiên Nghiên cau mày âm thanh non nớt không vui: “Ba, ba có con riêng.”
Bé dùng một câu khẳng định mà không phải là câu hỏi.
Tiểu Nghiên Nghiên mím môi tiếp tục nói: “Con nhìn thấy rồi.”
Long Tư Hạo nghe ra giọng điệu của tiểu công chúa nhà anh rất không tốt, hơi nhíu mày, dịu dàng hỏi: “Bảo bối nhìn thấy ở đâu? Lát nữa mang ba đi xem, nói không chừng ba thu hoạch được đứa con trai ngoài ý muốn.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày nói: “Ba, là thật đấy.”
Nghe tiểu Nghiên Nghiên nói nghiêm túc như vậy, Long Tư Hạo cũng nhíu mày chặt hơn, nghiêm túc nói: “Bảo bối, chờ ba về, con nói chi tiết cho ba có chuyện gì xảy ra.”
“Vâng, con chờ ba trở về.”
Tiểu Nghiên Nghiên nói xong tắt máy liền vào phòng khách xem tivi.
Lúc này Lê Hiểu Mạn và Long Dập đã ở dưới lầu, đứng ngay trước căn phòng mà bé và mẹ ở.
Bọn họ nhấn chuông hồi lâu mà không có ai ra mở cửa.
“Dì, cảm ơn dì đã đưa cháu về, một mình chàu vào là được rồi.” Long Dập nhìn Lê Hiểu Mạn lễ phép nói.
Lê Hiểu Mạn vẫn nhấn chuông cửa, cúi đầu nhìn Long Dập cười cười: “Gllen, mẹ cháu đã bảo cháu mang đồ qua cho dì, đúng là quá khách khí rồi, nếu dì không tới thăm hỏi nói một câu cảm ơn mẹ cháu thì quá không lễ phép rồi.”
Long Dập nghe vậy nhíu mày, ánh mắt nhìn vào đồ trong tay cô: “Nhưng mà dì lại mang đồ trả lại.”
Lê Hiểu Mạn nhìn Long Dập cười cười, đang muốn nói gì thì cửa mở ra, một người đàn bà mặc váy bó sát đang đứng trước cửa.
Người đàn bà này đang đắp mặt nạ dưỡng, vì thế lúc Lê Hiểu Mạn nhìn cô ta vẫn không thể nhìn thấy rõ gương mặt đó.