Cô đối với Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn tôn kính, nhưng nếu ông làm chuyện quá phận, cô sẽ không tôn kính ông.
Tới phần mộ Hoắc Thần Phong, thần sắc Hoắc Nghiệp Hoằng liền đau thương, ông nhìn Lê Hiểu Mạn đang nắm tay tiểu Nghiên Nghiên, ông nhẹ nhàng vẫy tay: “Nghiên Nghiên, lại đây, đến gặp ông nội cháu.”
“Vâng.” Tiểu Nghiên Nghiên nhẹ đáp, đi tới trước mộ Hoắc Thần Phong
Nhìn thấy ảnh trên mộ bia, tiểu Nghiên Nghiên quỳ xuống: “Ông nội, cháu là Nghiên Nghiên, cháu và mẹ đến gặp ông.”
Bé liền cúi đầu lạy ba cái.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thế, trong mắt tràn đầy ý cười.
Ông nhìn Nghiên Nghiên vừa lòng gật gật đầu, lại nhìn về mộ Hoắc Thần Phong, cười nói: “Thần Phong à! Con có thấy không, cháu gái ngoan của con đến gặơ con, cô bé kêu là Nghiên Nghiên, Hoắc An Nghiên.”
Tiểu Nghiên Nghiên nghe Hoắc Nghiệp Hoằng nói cô được gọi là Hoắc An Nghiên, cô liền ngẩn đầu nhìn ông: “Ông cố, cháu...”
Lời cô còn chưa hết, một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên truyền tới.
“Con bé họ Long không phải họ Hoắc.”
Nghe tiếng, tiểu Nghiên Nghiên quay đầu, thấy người nói chuyện đúng là ba cô Long Tư Hạo.
Long Tư Hạo vừa xuất hiện, đã bị Hoắc Nghiệp Hoằng bảo vệ sĩ chặn lại, không cho anh tới gần.
Tiểu Nghiên Nghiên đứng lên, cười nhìn Long Tư Hạo, kêu ngọt ngào: “Ba!”
Lê Hiểu Mạn cũng ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, thấy một anh tới một mình, khoé môi cô hơi giương lên, không hổ là chồng cô, xuất hiện rất khác so với người ta.
Cô hoàn toàn tin tưởng anh có thể một mình hạ hơn mười vệ sĩ của Hoắc Nghiệp Hoằng mang cô và Nghiên Nghiên đi.
Nhưng không thỏa đáng chính là nếu ông xã nhà cô và Hoắc Nghiệp Hoằng xung đột ở trước mộ Hoắc Thần Phong, chuyện này đối với Hoắc Thần Phong là không tôn kính.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Long Tư Hạo đến đây, ông nhăn mặt nhíu mày, trên mặt lão Trương cũng không có nhiều bất ngờ, bộ dáng không gợn sóng cũng không sợ hãi.
Ánh mắt ông hiền hòa nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, sao cháu lại tới đây? Đến thăm ba ba cháu?”
Đôi mắt Long Tư Hạo hơi co lại liếc mắt nhìn vài tên vệ sĩ đang ngăn anh lại: “Cháu đến đón vợ và con gái.”
Dứt lời, ánh mắt anh lạnh nhật nhìn một gã vệ sĩ đang ngăn anh, ngữ khí nhẹ như lông tơ: “Tránh ra.”
Hoắc Nghiệp Hoằng không hạ lệnh, bọn họ tức nhiên không dám làm theo.
Long Tư Hạo thấy bọn họ không tránh, con ngươi nhíu chặc, khóe môi kéo một nụ cười nhàn nhạt hơi thở tỏa ra nguy hiểm.
Anh đột nhiên giơ tây, vệ sĩ không kịp phản ứng tình huống, một phen chế trụ bờ vai anh, dùng sức, nghe được “Răng rắc” một tiếng, xương bả vai của tên vệ sĩ tựa hồ bị chặt đứt.
Tên vệ sĩ la một tiếng, một bên bả vai sụp xuống, vẻ mặt thống khổ.
Long Tư Hạo nhân cơ hội tiếng lên phía trước.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thế, đưa mắt ra hiệu, mấy tên vệ sĩ khác liền soàn soạt rút súng lục màu đen toàn bộ nhắm về phía Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng thế lại khiến người ta lấy súng chỉ vào Long Tư Hạo, trong lòng đối với ông tràn đầy thất vọng.
Đồ chơi bằng súng tiểu Nghiên Nghiên đương nhiên thấy qua, nhưng là thực là lần đầu tiên, cô trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông cố Hoắc, bọn họ cầm súng thật trong tay sao? Họ giống như trên TV bắn chết người sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn tiểu Nghiên Nghiên, vẫn hòa ái như cũ: “Đương nhiên là súng thật, Nghiên Nghiên đừng sợ, chỉ cần cháu khuyên ba nghe lời ông cố, ông cố sẽ không để bọn họ tổn thương.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng khẩu xà tâm phật, vừa đau lòng vừa phẫn nộ: “Ông nội Hoắc, ông thật sự làm cho cháu thất vọng.”
Lông mày trắng của Hoắc Nghiệp Hoằng nhăn lại: “Mạn Mạn, ông nội chỉ hy vọng Tư Hạo có thể sửa thành họ Hoắc mà thôi, cũng không muốn hại các cháu, chỉ cần Tư Hạo đồng ý, ông để các cháu trở về, nếu không, ông nội cũng chỉ đem tất cả các cháu mang về.”
Ánh mắt Long Tư Hạo nặng nề nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, khoé môi nở một nụ cười ớn lạnh: “Ông xác định ông có bản lĩnh có thể đem tất cả chúng cháu trở về?”
“Tư Hạo, ông nội biết cháu có bản lĩnh lớn, nhưng bản lĩnh của cháu lớn, vẫn không thể đối phó được hơn mười khẩu súng.”
Đôi mắt Long Tư Hạo sắc bén nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Cháu không tin người sẽ kêu bọn họ nổ súng.”
Hoắc Nghiệp Hoằng tinh nhuệ ông chớp mắt mị hoặc, vẫn cười hòa ái như cũ, nhưng nụ cười này không đạt đến đáy mắt ông, ông hướng quản gia Hoắc Nghiêm ra hiệu, trong tay Hoắc Nghiêm cầm một khẩu súng, nhắm ngay Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cô không sợ hãi, chỉ cảm thấy trước kia mắt cô đã mù, lại đối đãi với Hoắc Nghiệp Hoằng như ông nội, mà ông vì đạt mục đích của ông, thật đúng là bất chấơ thủ đoạn, không phải lợi dụng Nghiên Nghiên, chính là lợi dụng cô.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn tựa hồ đối với ông thực thất vọng, ông chau mày cúi đầu, ngữ khí mang vài phần áy náy: “Mạn Mạn, đừng trách ông nội, ông nội do bất đắc dĩ.”
Dứt lời, ông nhìn về phía Long Tư Hạo, hoàn toàn giống như một ông cụ hòa ái dễ gần, không giống một lão hồ ly không từ thủ đoạn đạt được lợi ích.