Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô mở lớn mắt nhìn anh, chẳng lẽ Tư Hạo đã mất trí nhớ?

Lúc này, Tiểu Long luôn không lên tiếng ở bên cạnh nói: “Mẹ, con thấy ba hình như không phải bị mất trí nhớ, giống như bị tẩy não hơn.”

Nếu ba bị mất trí nhớ thì hẳn cái gì cũng không nhớ rõ, tại sao sau khi nghe tên mẹ lại có vẻ biết như vậy.

Tiểu Nghiên Nghiên vươn bàn tay bé nhỏ ra gõ cửa xe, kiễng mũi chân, chớp đôi mắt nhìn người biến thành một núi băng ở trong xe, Long Tư Hạo, nức nở nói: “Ba, ba làm sao vậy? Tại sao ba lại không nhớ mẹ? Con và anh trai có phải ba cũng không nhớ không? Ba mở cửa mở cửa đi, cha, ba mở cửa, cha, con rất nhớ cha, cha....”

Tiểu Nghiên Nghiên khóc lớn đập cửa xe, cứ một lần một lần gọi cha.

Long Tư Hạo vì tiếng khóc của cô bé mà trong lòng như thay đổi, nhíu mày nhìn Tiểu Nghiên Nghiên.

Thấy nước mắt trên mặt cô bé, không hiểu sao trái tim của anh lại đau dữ dội.

Tiểu Nghiên Nghiên nước mắt ào ạt, ủy khuất lại thương tâm: “Cha, ba không nhớ Nghiên Nghiên sao? Huhu cha, ba đừng không nhớ Nghiên Nghiên mà...”

Tiểu Long cũng đỏ mắt nhìn Long Tư Hạo ở trong xe, ủy khuất nói: “Cha, ba làm sao vậy? Tại sao ba lại không nhớ mẹ? Mẹ luôn tìm cha, luôn chờ cha, sao ba lại không nhớ chứ?”

Lê Hiểu Mạn ở một bên cũng nước mắt đẫm mặt, cô cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng.

Bị Long Tư Hạo quên đi, chuyện này so với giết cô còn khó chịu hơn.

Sao anh lại quên cô, tại sao chứ?

Long Tư Hạo nhìn Tiểu Long thì cũng rất kinh ngạc.

Tiểu Long rất giống anh, vừa nhìn liền biết chính là con của anh.

Nhưng trong trí nhớ anh không có con!

Chẳng lẽ anh thật sự mất trí nhớ?

Anh nhíu chặt lông mày, cố gắng hồi tưởng về Tiểu Long và Tiểu Nghiên Nghiên, và cả Lê Hiểu Mạn, nhưng càng nghĩ đầu anh càng đau dữ dội.

Sắc mặt anh nháy mắt liền trắng bệch, hai mắt nhắm lại, thoạt nhìn rất đau đớn.

Lê Hiểu Mạn thấy không đúng, trong mắt là lo lắng nồng đậm, vội hỏi: “Tư Hạo, anh sao vậy? Tư Hạo....”

Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long thấy ba bất thường thì cũng lo lắng hỏi.

Long Tư Hạo càng ngày càng đau, đầu như muốn nổ tung.

“Thiếu gia.” Tài xế thấy không ổn vội đóng cửa xe chạy về phía biệt thự.

“Tư Hạo....”

“Ba....”

“Ba......”

Lê Hiểu Mạn, Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long ba người thấy vậy đang muốn đuổi theo thì bị vệ sỹ ngăn lại không cho bọn họ đi vào.

Tiểu Nghiên Nghiên dùng bàn tay nhỏ bé đẩy vệ sỹ, khóc hô: “Người xấu, chú tránh ra, cháu muốn vào tìm cha, chú đồ xấu xa tránh ra, ô ô... Cháu muốn gặp ba... Tránh ra....”

Cho dù Tiểu Nghiên Nghiên khóc đến thế nào, bọn họ vẫn như những bức tường thịt cản cô bé lại, không cho ba người họ vào.

Lê Hiểu Mạn rưng rưng trơ mắt nhìn Long Tư Hạo cách bọn họ ngày càng xa.

Cô ngồi xuống ôm Tiểu Nghiên Nghiên vào lòng, an ủi: “Nghiên Nghiên, đừng khóc, mẹ sẽ để con được gặp ba.”

Tiểu Nghiên Nghiên vừa khóc vừa nói: “Mẹ, có phải ba không quan tâm tới chúng ta nữa không? Tại sao ba lại đột nhiên không nhớ chúng ta nữa? Ba sẽ vứt bỏ chúng ta sao?”

“Nghiên Nghiên.” Lê Hiểu Mạn thay cô bé lau nước mắt: “Nghiên Nghiên, ba không vứt bỏ chúng ta, có thể là ba không nhớ rõ chúng ta mà thôi, có điều Nghiên Nghiên yên tâm, mẹ sẽ nghĩ cách khiến ba nhớ ra chúng ta.”

Dứt lời, cô liền đứng lên, đưa mắt nhìn căn biệt thự khổng lồ, đáy mắt kiên định, nhất định cô muốn biết lý do vì sao Long Tư Hạo không nhớ rõ cô, cho dù là dùng cách gì, cô cũng phải làm cho th nhớ ra bọn họ.

Sau đó cô ôm Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long trở lại xe, kêu họ lái xe tới biệt thự Lăng gia.

Sau khi trở lại biệt thự, vì đầu thật sự quá đau, Long Tư Hạo liền kêu Thành Thúc gọi bác sỹ tới.

....

Sau khi trở về, Lăng Hàn Dạ và Lăng Dinah vẫn luôn đợi tin tức của Lê Hiểu Mạn.

Hai người vốn nghĩ Lê Hiểu Mạn sẽ gọi điện báo, vậy nên khi thấy Lê Hiểu Mạn đưa Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long tới, hai người đã rất kinh ngạc.

“Sao lại đích thân đến đây? Sao vậy? Long thiếu không có ở đó sao?” Lăng Hàn Dạ nhìn Lê Hiểu Mạn, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long, ba người mắt ai cũng hồng hồng như đã khóc, anh lại hỏi tiếp: “Sao vậy? Long không có ở đây sao?”

“Chú Lăng, chị Tiểu Na, ba không nhớ rõ chúng ta nữa rồi.” Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Lăng Hàn Dạ và Lăng Dinah, nói xong lại khóc lên.

Lăng Dinah thấy Tiểu Nghiên Nghiên khóc thương tâm thì đau lòng bế cô bé lên: “Tiểu khả ái, ngoan, đừng khóc, em khóc chị Tiểu Na cũng buồn lắm, em vừa nói gì? Anh Tư Hạo không nhớ rõ mọi người nữa á, sao có thể chứ?”

Cô nhìn Lê Hiểu Mạn hai mắt sưng đỏ, nghi ngờ hỏi: “Anh ấy thật sự không nhớ rõ mọi người?”

Cô không biết chuyện thuốc nổ nên với chuyện Long Tư Hạo đột nhiên "mất trí nhớ" này rất nghi ngờ.

Lăng Hàn Dạ cũng nghi hoặc hỏi Lê Hiểu Mạn: “Long thiếu thật sự không nhớ rõ ba người? Cậu ấy thật sự đã trở về thành phố K?”

Lúc này Lê Hiểu Mạn rất đau lòng, không muốn thừa nhận chuyện Long Tư Hạo không nhớ nhưng không thể không thừa nhận.

Cô nhìn Lăng Hàn Dạ gật đầu, đau lòng khiến nước mắt lại tràn ra, sau đó nói chuyện vừa gặp Long Tư Hạo cho Lăng Hàn Dạ.

Lăng Hàn Dạ thấy cô thương tâm khổ sở thì cũng không hỏi thêm gì nữa.

Anh lại gần cô, trên lập trường một người bạn vỗ vai cô an ủi: “Trước đừng đau lòng quá, tôi sẽ giúp cô tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô và Nghiên Nghiên cùng Allen cứ ở tạm đây trước đã.”

Lê Hiểu Mạn nhìn anh nói cảm ơn, sau không nói gì nữa.

Đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận sự thật là Long Tư Hạo đột nhiên không nhớ rõ cô, chuyện này cô cần thời gian để đón nhận.

Sở di cô đưa Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long tới đây là vởi muố tìm hiểu rõ ràng chuyện Long Tư Hạo vì sao đột nhiên lại mất trí nhớ, như vậy có thể cô sẽ không chăm sóc tốt cho hai đứa, vậy nên đưa bọn trẻ tới Lăng gia, ở đây hai đứa sẽ đưa chăm sóc tốt.

Nhưng cô sẽ không để chúng phải ở Lăng gia quá lâu đâu.

Lăng Hàn Dạ kêu người giúp việc thu dọn hai gian phòng khách, sau đó tự mình lái xe tới biệt thư Thủy Lộ.

Nhưng khi anh đi thì vệ sỹ không ngăn cản anh, còn để anh trực tiếp đi vào.

Long Tư Hạo vì lúc trước đau đầu mà giờ đang nằm trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Lăng Hàn Dạ đi lên thì tức giận gọi: “Long thiếu, cậu cũng thật được lắm, vợ con cậu ở nước Pháp chờ cậu thì cậu lén về thành phố K không nói với ai câu nào. Giờ ngay cả vợ cả con cậu cũng không muốn sao? Cậu lăn ra đây cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK