Mục lục
Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Long Tư Hạo trầm mặt, ánh mắt sắc bén, môi mỏng nhếch lên độ cong hàn lệ: “Anh có thể thích bất kỳ kiểu phụ nữ nào, như không được phép thích kiểu như Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu của tôi là độc nhất vô nhị, sẽ không còn ai có tính cách tương tự cô ấy, anh thích kiểu như Hiểu Hiểu thì chẳng khác nào thích Hiểu Hiểu của tôi.”

“Tổng giám đốc, anh cũng quá…. Dục vọng chiếm hữu của anh đối với Tổng giám đốc phu nhân cũng quá vui vẻ rồi.”

Long Tư Hạo nheo mắt, đường nét cứng rắn: “Vợ của tôi chỉ có tôi được thích được mơ ước.”

Dừng lại, sắc mặt anh cứng rắn thêm, ánh mắt thâm trầm nhìn Lạc Thụy, hỏi: “Chuyện người thần bí vẫn không có tiến triển?”

Lạc Thụy nhún vai, nhíu mày: “Không có, gần đây người thần bí không có hành động gì, anh ta không có động tĩnh, chúng ta căn bản không tra ra anh ta là ai, người này giống như không tồn tại.”

Nghe Lạc Thụy nói vậy, ánh mắt Long Tư Hạo lạnh đi, biểu tình làm người ta nghĩ không ra.

Lạc Thụy thấy anh không nói gì: “Tổng giám đốc, người thần bí kia dường như rất hiểu anh, tôi cảm thấy anh ta chính là người bên cạnh chúng ta, nhưng mà là ai chứ? Hiểu rõ anh như vậy hẳn không có mấy người, chẳng lẽ người thần bí kia chính là Long Quân Triệt? Nhưng không thể nào, Long Quân Triệt không hiểu anh lắm.”

Long Tư Hạo dĩ nhiên biết người thần bí không phải Long Quân Triệt, vì người thần bí rất có thể là…

Anh cho Lạc Thụy điều tra người thần bí, nhưng điều tra mãi không ra kết quả, xem ra anh phải đổi cách trực tiếp hơn để điều tra chuyện này.

Mà khoảng thời gian này, Long Quân Triệt dường như đã yên ổn, không còn đối nghịch với anh, nhưng chuyện Long Quân Triệt bắt cóc anh hai lần, anh không thể nào cứ mặc kệ như vậy.

Ánh mắt anh thâm trầm nhìn Lạc Thụy, môi mỏng khẽ nhấp: “Theo dõi Hoắc Vân Hy, nếu cậu ta và Long Quân Triệt là một phe, bọn họ nhất định sẽ còn gặp mặt nhau.”

Lạc Thụy gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Chuyện người thần bí cần tiếp tục điều tra không? Còn nữa, anh mãi tìm không được ông ngoại anh, không biết ông ấy sống hay chết?”

Nghe Lạc Thụy nhắc tới ông ngoại, Long Tư Hạo liền nhớ khi còn nhỏ, lần đầu tiên ông ngoại anh dẫn anh đi cưỡi ngựa.

Ông ngoại anh từng đi lính, trải qua rừng súng mưa đạn, sau đó mới tiếp quản Long thị, hơn nữa ông ngoại anh làm người tương đối chính trực, tính cách cũng rất quật cường, cương quyết, cố chấp, một khi ông ngaoị anh nhận định chuyện gì hay quyết định gì, người khác rất khó thay đổi.

Cho nên, thật ra ông ngoại của anh cũng là một người rất ngoan cố.

Lạc Thụy thấy anh vì ông ngoại anh mà lâm vào trầm tư, anh ta chuẩn bị lên tiếng, hai người đi tới phòng làm việc Tổng giám đốc.

Hai người kia chính là Lăng Hàn Dạ và Tô Dịch.

Ánh mắt Lạc Thụy rơi vào trên đầu Lăng Hàn Dạ, thấy đầu anh không còn quấn vải thưa, anh ta cười hỏi: “Lăng thiếu, hôm nay sao không cải trang xác ướp nữa? Đã mấy ngày chúng tôi không thấy anh, nghe nói anh từ khi trở về từ biệt thự Tổng giám đốc chúng tôi còn bị bệnh, xảy ra chuyện gì thế? Không phải là bệnh tương tư chứ?”

Lăng Hàn Dạ không để ý anh, đi thẳng tới trước bàn làm việc Long Tư Hạo, một tay khoác lên vai Long Tư Hạo: “Long thiếu, có phải anh em tốt hay không?”

Long Tư Hạo nhíu mày, câu môi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Lăng Hàn Dạ tà mị cười một tiếng: “Là anh em tốt thì tối nay đi uống rượu cùng tôi, đến hộp đêm Kim Thịnh.”

“Đến hộp đêm?” Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn Lăng Hàn Dạ: “Lăng thiếu, anh thất tình muốn uống rượu thì ở nhà tự uống không được sao? Cần gì phải đến hộp đêm? Tổng giám đốc chúng tôi là đàn ông tốt, xưa nay không đi hộp đêm, anh đừng làm hư Tổng giám đốc chúng tôi.”

Lăng Hàn Dạ hí mắt nhìn Long Tư Hạo: “Long thiếu, đi hộp đêm chứ không phải đi kỹ viện, một câu thôi, đi hay không đi? Nếu anh thật sự là đàn ông, sẽ không sợ vợ đến mức ngay cả hộp đêm cũng không dám đi chứ? Nếu anh sợ không thể giải thích cho bảo bối Hiểu Hiểu của anh, tôi có thể giải thích giùm anh.”

Ánh mắt Long Tư Hạo lãnh đạm lướt qua Lăng Hàn Dạ, nhướng mày: “Không cần, Hiểu Hiểu của tôi vô cùng thông tình đạt lý, không cần giải thích.”

“Long thiếu, theo anh nói, vậy là anh đi?”

Lăng Hàn Dạ không đợi anh trả lời, đưa tay vỗ vai anh: “Quả nhiên là anh em tốt?”

Sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, anh thì sao? Có hứng thú đi uống mấy ly cùng tôi không?”

Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc cũng đi, tôi phải đi, tôi phải đi canh chừng Tổng giám đốc giùm Tổng giám đốc phu nhân, tránh cho Tổng giám đốc sơ ý không chịu nổi cám dỗ làm ra chuyện gì có lỗi với Tổng giám đốc phu nhân.”

Lăng Hàn Dạ liếc anh ta: “Anh cũng quá coi thường định lực của Long thiếu rồi, trừ bảo bối Hiểu Hiểu của anh ấy, anh ấy không ôm ấp lung tung.”

Dứt lời, anh lại xoay người nhìn Tô Dịch một mực im lặng: “Tô thiếu, anh thì sao? Có đi không, một câu thôi.”

Tô Dịch đưa tay đẩy mắt kính trên mũi, môi mỏng chỉ phun ra một chữ: “Đi.”

Lăng Hàn Dạ thấy anh nói đi, cũng đưa tay khoác vai anh: “Các anh đều là anh em tốt của tôi.”



Vì đáp ứng Lăng Hàn Dạ buổi tối phải đi hộp đêm Kim Thịnh, Long Tư Hạo gọi cho Lê Hiểu Mạn trước, nói sẽ về trễ, cô không cần chờ anh về ăn tối.

Buổi tối, hộp đêm Kim Thịnh.

Hộp đêm Kim Thịnh là hộp đêm sáu sao cao cấp sang trọng nhất thành phố K, đặc biệt là bố trí theo phong cách phong tình Tây Ban Nha, các vui chơi giải trí mới đều có đủ.

Có trang bị ánh đèn âm hưởng tân tiến của Ý, phong cách hiệp sĩ đặc sắc.

Tổng cộng có 56 phòng bao, bao gồm phòng bao thường, phòng bao lớn, phòng bao Tổng thống, phòng bao hội viện Vip. Hộp đêm Kim Thịnh là hộp đêm duy nhất có dụng cụ tập thể dục, hồ bơi xanh biếc như viên ngọc thạch ở trong phòng bao.

Lăng Hàn Dạ dĩ nhiên đặt phòng bao Tổng thống.

Lúc này, mấy người đã ngồi trong phòng bao Tổng thống.

Một nữ giám đốc dẫn sáu cô gái trẻ tuổi đi vào.

Tục xưng của nữ giám đốc hộp đêm là “Mẹ”.

Lăng Hàn Dạ nheo mắt, nhìn lướt qua sáu cô gái trẻ tuổi kia, đưa tay chỉ bốn người tương đối xinh đẹp ở lại, hai người còn lại cho nữ giám đốc dẫn đi, cũng nói nữ giám đốc không có gì đừng vào quấy rầy.

Lạc Thụy liếc mắt bốn cô gái trang điểm diêm dúa, ăn mặc vô cùng quyến rũ sexy Lăng Hàn Dạ chỉ ở lại, mắt híp thành một đường, ngoắc ngoắc tay bọn họ: “Đều qua đây hết đi.”

Bốn cô gái trẻ tuổi nghe vậy, bước lên.

Lăng Hạn Dạ kêu bốn cô gái tới bên cạnh anh, anh câu môi cười cực kỳ tà mị: “Lạc Thụy, không nhìn ra khẩu vị của anh nặng như vậy, bốn người một lần sao? Bốn người các cô, tôi, Long thiếu, Tô thiếu, anh, bốn người chúng tôi, mỗi người một cô.”

Dứt lời, anh nhìn Long Tư Hạo ngồi nghiêm chỉnh: “Long thiếu, anh chọn trước.”

Nghe lời Lăng Hàn Dạ, bốn cô gái ngưng mắt trên người Lăng Hàn Dạ, thấy anh tuấn mỹ mê người, khí chất thanh cao thoát tục, cao quý bất phàm, dáng người anh tuấn, nhất là nhìn âu phục thủ công cao cấp trên người anh, cũng biết giá trị con người anh không thấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK