Lâm Mạch Mạch nói đầy ám chỉ khiến Lăng Hàn Dạ tức giận hận không thể xông lên mà bóp chết cô.
Cô ấy chen vào vòng vây của ký giả, đi thẳng đến bên người Lê Hiểu Mạn, lo lắng liếc nhìn cô: “Mạn Mạn, cậu sao rồi? Có sao không?”
Lê Hiểu Mạn thấy Lâm Mạch Mạch lo lắng cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rốt cuộc cũng nở nụ cười châm biếm: “Yên tâm đi, mình không sao!”
“Không sao mới là lạ!” Lâm Mạch Mạch đau lòng liếc nhìn cô, xoay người liếc nhìn đám ký giả vẫn đang chụp không ngừng, không vui nói: “Chụp cái gì mà chụp? Nếu thích chụp thì qua bên kia chụp đi!”
Lâm Mạch Mạch vừa nói vừa chỉ tay về phía Hạ Lâm và Hoắc Vân Hy.
“Hoắc phu nhân, Hoắc tổng chọn em gái cô, bây giờ cô định làm gì? Là ly dị với Hoắc tổng, tác thành cho em gái cô hay là làm giống như một năm trước lấy cái chết ép Hoắc tổng và em gái cô đoạn tuyệt quan hệ?”
Lâm Mạch Mạch nheo mắt, không vui nhìn ký giả vừa đặt câu hỏi kia: “Anh nói thế là ý gì? Lúc nào mà Mạn Mạn lấy cái chết ra ép người khác chứ? Hoắc tổng và em vợ dan díu với nhau còn có bầu. Mạn Mạn nhà chúng tôi mới là người bị hại, tiểu tam chân chính phá hoại gia đình người khác chính là Hạ Lâm tiểu thư kia kìa!”
Ký giả nghe thấy Lâm Mạch Mạch nói như vậy lại đưa mắt nhìn về phía Hạ Lâm.
Lúc này Hạ Lâm đang dựa vào lòng Hoắc Vân Hy, hai tay cô ta níu chặt quần áo anh ta. Khuôn mặt đẫm lệ, nức nở nói: “Cô đừng nói linh tinh. Tôi không có phá hoại gia đình Vân Hy. Tôi và Vân Hy yêu nhau. Chúng tôi sắp kết hôn rồi, là chị ta...”
Hạ Lâm khóc lóc chỉ về phía Lê Hiểu Mạn, giống như rất tủi thân và tức giận: “Là chị ta làm trò quỷ ép Vân Hy cưới chị ta, muốn chia rẽ tôi và Vân Hy...”
Hoắc Vân Hy nghe Hạ Lâm nói vậy, chân mày nhíu chặt, ánh mắt cực kỳ phức tạp, anh liếc mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô vẫn thản nhiên không sợ hãi, ung dúng đứng đó, giống như một bông sen tuyết cao quý, bền bỉ vẫn kiên cường mọc giữa trời đông giá rét, thật cao quý, thần thánh không ai có thể với tới được.
Trong lòng anh ta khó chịu, có cảm giác không thể chạm vào cô, dường như anh ta sắp mất cô rồi.
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn bình tĩnh, lạnh nhạt liếc nhìn Hoắc Vân Hy. Đôi môi nhếch lên.
Hoắc Vân Hy thấy nụ cười trên môi của cô thì hơi ngẩn ra, đột nhiên anh ta cảm thấy hoảng sợ.
Không nhìn Hoắc Vân Hy nữa, Lê Hiểu Mạn đi tới bên cạnh Lâm Mạch Mạch, nhíu mày nhìn đám ký giả không ngừng chụp hình, đôi môi nở nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, giọng nói cực kỳ dịu dàng, nhu hòa: “Mấy người còn vấn đề gì cứ hỏi!”
“Hoắc phu nhân, tin đồn tình cảm cô và Hoắc tổng không tốt là thật hay giả vậy? Vị tiểu thư này nói cô mới là người bị hại, rốt cuộc là sao? Hoắc phu nhân có thể nói rõ hơn không?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn ký giả đặt câu hỏi, giọng nói bình thản, trên môi vẫn luôn nở nụ cười: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Tôi có ép cưới hay bị người ta hại hay không cũng không quan trọng. Người nào mới là kẻ thứ ba không phải mọi người quá rõ ràng rồi sao? Em vợ mang thai đứa con của anh rể, nếu như mấy người cảm thấy người làm chị mới là kẻ thứ ba thì tôi không còn lời nào để nói!”
“Đúng vậy, Hoắc tổng đã lấy vợ lại cùng em dâu dan díu có thai, tại sao mấy người không qua phỏng vấn anh ta? Hỏi anh ta luyện da mặt dày ở đâu, hay luyện tập ở đâu để rèn luyện thân thể? Cũng để cho mấy người đàn ông sắp cưới vợ hoặc đang cặp bồ đi luyện một chút?”
Lâm Mạch Mạch vừa nói những lời này khiến cho mấy vị khách đang đứng xem kịch vui cũng bật cười ra tiếng lại chuyển tầm mắt sang nhìn Hoắc Vân Hy.